Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3543: Sơn thần Hoàng Sơn

Nhiếp Tiểu Lý biết quan hệ giữa Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên. Nếu Ninh Nhụy Nhụy thật sự có nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên: “Bây giờ chúng ta xuống dưới xem một chút đi. Ta ngược lại muốn biết ma chủ kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào, hắn ta muốn làm gì.”
“Vậy thì đi thôi.” Hạ Thiên ôm lấy Nhiếp Tiểu Lý, nhẹ nhàng khẽ động, trong nháy mắt xuyên thẳng qua cánh cửa, thẳng xuống huyệt động dưới đáy giếng.

Dưới đáy Hoàng Sơn.
Phóng mắt nhìn chung quanh, tất cả đều là vách đá và lỗ thủng, chính giữa là một vực sâu không tháy đáy, chỉ có ánh sáng màu xanh nhạt và hắc vụ nồng đậm.
Ninh Nhụy Nhụy đứng trên một tảng đá. Nàng phát hiện trên vách đá dựng đứng có một con đường mòn nhỏ hẹp, chỉ cho phép một người di chuyển.
“Xem ra tình huống nơi này còn nghiêm trọng hơn nhiều.” Nhãn lực của Ninh Nhụy Nhụy rất tốt, ánh mắt có thể xuyên qua hắc vụ nồng đậm nhìn thấy được linh mạch mỏng manh dưới đáy vực sâu.
Cách đây không lâu, Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên đã từng nhìn thấy linh mạch ở Chung Nam Sơn. Cho nên, nàng nhìn một chút là có thể nhận ra.
Chỉ là linh mạch Hoàng Sơn mang đến cho nàng một ảo giác thoi thóp. Nàng đoán tình huống này có liên quan đến hắc vụ, tám chín phần mười là Xích Nguyệt ma tộc giở trò.
Ninh Nhụy Nhụy vừa quan sát xung quanh vừa tiếp tục đi xuống dưới.
Càng đi xuống, áp bách trong lòng lại càng nặng, giống như cả ngọn Hoàng Sơn sắp rơi xuống người nàng.
“Có gì đó là lạ.” Ninh Nhụy Nhụy ngừng lại, thở hổn hển: “Không thể xuống thêm được nữa, chờ Hạ Thiên đến rồi tính tiếp.”
Khi Ninh Nhụy Nhụy còn là vận động viên, nàng thích nhất là vượt khó tiến lên, cũng thường xuyên khiêu chiến cực hạn, nhưng không có nghĩa nàng là một người lỗ mãng.
“Cô nương, đã đến rồi, sao không xuống gặp ta một lần?” Lúc này, dưới đáy bỗng nhiên vang lên một âm thanh âm lãnh.
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Là ai?”
“Xuống dưới gặp không phải sẽ biết sao.” âm thanh kia lãnh đạm đáp lại.
Ninh Nhụy Nhụy do dự một chút, cũng không tính xuống dưới.
Người dưới đáy tiếp tục nói: “Không cần lo lắng. Nơi này cách linh mạch rất gần, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu. Ta sẽ không tổn thương ngươi.”
“Được, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi muốn chơi chiêu gì.” Ninh Nhụy Nhụy xác thực cảm nhận được rõ ràng linh mạch dưới đáy, trong lòng thư giãn, tay nắm chặt Lưu Vân Thiết Nhận, thả người nhảy xuống.
Ban đầu, nàng còn tưởng phải cách một khoảng cách tương đối, kết quả chưa đến ba giây đã rơi xuống.
Đại não Ninh Nhụy Nhụy sinh ra ngộ phán, khi rơi xuống đất thiếu chút nữa trẹo chân.
Hắc vụ nồng đậm nhanh chóng tan hết, một nam nhân trẻ tuổi đầu đội lục quan, người mặc áo bào trắng xuất hiện trước mặt Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi, ngươi đây là…” Ninh Nhụy Nhụy nhìn người này, phát hiện hắn ta bị đính trên vách tường, hai tay bị những cây đinh sắt huyền thiết đóng vào, trên cổ còn buộc một sợi xích hắc vụ to lớn.
Nam nhân trẻ tuổi hoàn toàn không tức giận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Hoan nghênh ngươi đến đây, chỉ là cơ thể ta không tiện, thứ cho ta tiếp đãi không chu đáo.”
“Khách sáo rồi.” Ninh Nhụy Nhụy do dự nhìn đối phương, hỏi dò: “Xin hỏi ngươi là ai? Vì sao lại bị nhốt ở đây?”
“Ngươi dùng từ không cần phải cẩn thận như thế, ta không để ý đâu.” Nam nhân trẻ tuổi nói: “Chỉ là lâu rồi không thấy người đến, cho nên ta có chút kích động.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe giọng điệu của hắn ta vô cảm như thế, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“A, ta quên tự giới thiệu.” Nam nhân trẻ tuổi miễn cưỡng mỉm cười, vô cùng lịch sự nói: “Ta tên Hoàng Y, bản thân là linh mạch Hoàng Sơn. Năm trăm năm trước ta hóa hình thành công. Nếu ngươi không hiểu, có thể xem ta như sơn thần Hoàng Sơn.”
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên hiểu. Nàng đã từng nhìn thấy linh mạch hóa thành hình người ở Chung Nam Sơn. Hơn nữa nàng còn đặt tên cho đối phương là Hạ Sơn Linh.
“Ta đã từng nhìn thấy linh mạch hóa hình.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói.
“Ngươi đã từng nhìn thấy?” Hoàng Y có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thu liễm lại: “Vậy ngươi không phải người bình thường. Ngươi là tu tiên giả?”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Đúng.”
“Cũng đúng. Không phải tu tiên giả, hoàn toàn không xuống được lòng đất này.” Hoàng Y yên lặng một lát rồi nói: “Tuy nhiên, nơi này không nên ở lâu. Nếu ngươi vô tình xuống đây, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời đi. Đám người kia cũng không dễ trêu.”
“Ta đến là vì những người đó.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không có ý định giấu diếm: “Nếu ngươi là linh mạch Hoàng Sơn, ngươi hẳn phải biết những người kia là ai? Tại sao ngươi lại biến thành như thế này?”
Ánh mắt màu xanh lục của Hoàng Y nổi lên ánh sáng cực kỳ nhạt: “Chẳng lẽ ngươi đến cứu ta?”
“Không phải.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Ta không có bản lãnh này.”
“Cũng bình thường thôi.” Hoàng Y cũng không quá thất vọng, chỉ khuyên: “Nếu là như vậy, ngươi vẫn nên rời đi sớm một chút. Đằng sau ta có một thông đạo bí mật thẳng đến dưới đáy thác nước Phi Long, có thể né tránh những người kia tìm kiếm.”
Ninh Nhụy Nhụy đang định lên tiếng, nhưng còn chưa lên tiếng, một âm thanh trầm thấp vang lên: “Ta nói vì sao những kẻ xông vào năm đó lại trốn mất mấy tên, thì ra là ngươi giở trò quỷ.”
Hoàng Y nghe xong, sắc mặt thay đổi, con ngươi màu xanh lục hiện lên sự sợ hãi khó tả.
Ninh Nhụy Nhụy quay người nhìn nơi phát ra âm thanh, đột nhiên nhìn thấy một nam nhân giống Hoàng Y như đúc, nhưng con ngươi lại màu đỏ, giống như một vòng tàn nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận