Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3414: Ta cái gì cũng không nhìn thấy

“A!”
Bì Nhã Văn bị dọa đến ôm lỗ tai, cả người co lại thành một cụm, thiếu chút nữa tè cả ra quần.
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại bình tĩnh hơn. Nàng đương nhiên không lo lắng an nguy của Hạ Thiên, nhưng đám bảo tiêu Chiêm gia chắc chắn chết một trăm phần trăm.
Tuy nhiên, nàng không nghĩ ra vì sao Chiêm gia lại phách lối đến như vậy?
Bọn họ dám công khai nổ súng giết người, cho dù Chiêm gia là nhà giàu nhất Quế thành, cũng không thể không kiêng nể gì mà hành động như thế.
Điều này nói rõ Chiêm gia nhất định còn có thứ khác để cậy vào. Bằng không, tuyệt đối không dám tìm đường chết như vậy.
“Hừ, ta còn tưởng rằng là cao thủ ẩn tàng, kết quả còn không tránh được đạn.” Nam nhân đeo kính râm nhìn thấy cơ thể Hạ Thiên đã bị bắn nát, khinh thường phun một bãi nước bọt. Vết thương bị đạn bắn trên đùi cũng không còn đau như trước. Hắn ta nói với thuộc hạ của mình: “Các ngươi mau đem hai nữ nhân này trở về giao nộp.”
Lúc này, một nữ nhân trung niên từ ngoài cửa chạy vào, hô lớn với nam nhân đeo kính râm: “Chồng, không xong rồi, không xong rồi, không thấy Thiên Thiên đâu.”
“Ngươi nói cái gì? Ai không thấy?”
Nam nhân đeo kính râm cả kinh đến tròng mắt sắp rơi ra, nắm chặt vai của nữ nhân trung niên, quát hỏi: “Ta vừa mới tự tay đưa tiểu thiếu gia lên xe cứu thương, còn cố ý dặn dò ngươi, tại sao bây giờ lại không thấy?”
Nữ nhân trung niên này chính là người đại diện của Chiêm gia, nhưng không nghĩ đến bà ta lại là vợ của đầu lĩnh bảo tiêu Chiêm gia.
“Nhưng thật sự là không thấy.” Nữ nhân trung niên bị hù ngã, còn chưa tỉnh hồn: “Xe cứu thương vừa ra ngoài không bao lâu, mắt ta liền nháy một cái, Thiên Thiên đã không thấy tăm hơi. Ngực của cậu ấy bị trúng một dao, chảy rất nhiều máu, không thể tự mình đi được. Hơn nữa cửa xe cứu thương còn đóng. Ngươi nói có phải ta gặp quỷ hay không?”
Bốp.
Nam nhân đeo kính râm vung tay tát đến, tát mặt nữ nhân trung niên đến sưng to: “Con mẹ nó, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy, giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ.”
“Nếu không phải quỷ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Nữ nhân trung niên ôm mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng nam nhân đeo kính râm, dùng ánh mắt còn lại nhìn thi thể trên mặt đất, lập tức mở to mắt nhìn: “Cái này, đây không phải là…”
“Là một tên gia hỏa rắc rối vừa mới bị bắn chết.” Nam nhân đeo kính râm nói với nữ nhân trung niên: “Bây giờ, chuyện quan trọng nhất của ngươi chính là tìm tiểu thiếu gia cho ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Nữ nhân trung niên không nghe được chồng của bà ta nói gì, lập tức nhào đến: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ngươi gọi loạn gì thế? Kia là… a, tiểu thiếu gia?” Nam nhân đeo kính râm đang định chửi ầm lên, mắt nữ nhân ngươi bị mùa à, kết quả nhìn kỹ lại, người nằm trên mặt đất đột nhiên biến thành Chiêm Thiên Thiên.
Mặc dù cơ thể của hắn ta có không ít vết đạn, nhưng gương mặt anh tuấn ẻo lả của Chiêm Thiên Thiên, hắn ta tuyệt đối không nhận lầm.
“Sao lại thế này?” Nam nhân đeo kính râm hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, đột nhiên quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Bì Nhã Văn: “Vừa rồi người mà ta bắn chết rõ ràng là tiểu tử kia, các ngươi cũng nhìn thấy mà.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ta cái gì cũng không nhìn thấy.”
“Ta nhìn thấy chính các ngươi đã nổ súng vào thi thể của Chiêm Thiên Thiên.” Bì Nhã Văn lấy lại tinh thần, hữu khí vô lực đáp lại.
“Thả con mẹ nó rắm.” Nam nhân đeo kính râm móc súng chỉ vào đầu Bì Nhã Văn: “Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, lão tử bắn chết ngươi.”
“Nhưng, chồng ơi, cậu ấy chính là Thiên Thiên đấy, ngươi nhìn kỹ lại đi.” Nữ nhân trung niên vẻ mặt cầu xin quay đầu nhìn nam nhân đeo kính râm; “Bây giờ nếu cậu ấy chết thật, chúng ta sẽ bị lão gia đánh chết mất.”
Nam nhân đeo kính râm không nhịn được nhìn thi thể một chút, quả nhiên là Chiêm Thiên Thiên, huyết dịch cả người nhanh chóng đông cứng lại.
“Là các ngươi, nhất định các ngươi đã giở trò quỷ.” Nam nhân đeo kính râm chợt giật mình tỉnh lại, cầm súng chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy và Bì Nhã Văn: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Ninh Nhụy Nhụy mặt không thay đổi nói: “Chúng ta vẫn đứng im không nhúc nhích, xin hỏi chúng ta giở trò quỷ như thế nào?”
“Nam nhân vừa rồi đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?” Nam nhân đeo kính râm bị hỏi đến ngẩn cả người. Đúng vậy, Ninh Nhụy Nhụy và Bì Nhã Văn vẫn đứng trước mặt hắn ta, như vậy giở trò quỷ chính là nam nhân kia.
“Chẳng phải hắn đang đứng sau lưng ngươi sao? Ngươi quay người lại là thấy thôi.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
Nam nhân đeo kính râm đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt đang cười hì hì nhìn mình.
“Ngươi đang tìm ta sao?” Hạ Thiên khinh thường nhìn hắn ta.
Nam nhân đeo kính râm vô thức chỉ súng vào Hạ Thiên. Nhưng lần này, cây súng dùng độ cong rất quỷ dị bẻ cong lại, rất nhanh biến thành một đống phế liệu.
“Quỷ.” Khí huyết nam nhân đeo kính râm dâng lên, cả kinh đến đổ mồ hôi lạnh, da đầu như muốn nổ tung, xông thẳng ra ngoài kinh hô một tiếng.
Đám bảo tiêu còn lại cũng bị dọa đến lộn nhào trốn ra bể bơi.
“Ngươi là người hay quỷ vậy?” Toàn thân Bì Nhã Văn cũng nổi cả da gà, sắp té xỉu.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi mới là quỷ đấy.”
“Là người thì tốt.” Bì Nhã Văn vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Ta có bệnh sợ ma, nghe thấy quỷ, nhìn thấy quỷ sẽ ngất đi.”
“Còn có bệnh này sao?” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc, có chút không tin cho lắm: “Ta chỉ nghe nói có bệnh sợ máu, bệnh sợ tiêm, nhưng chưa bao nghe nói có bệnh sợ quỷ.”
Hạ Thiên lên tiếng: “Tiểu muội chân dài, bệnh này có thật đấy, nhưng nhiều hơn chính là bệnh tâm lý. Đoán chừng khi còn bé đã bị quỷ dọa qua, lưu lại bóng ma tâm lý rất lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận