Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3903: Tây Thiên cách ngươi gần hơn một chút

“Lột da cái đầu ngươi đấy.”
Đại hán không râu còn lại mắng to: “Lão tử rõ ràng đã thu lực, nhất định là ngươi đã dùng sức quá mạnh, lại còn đổ hết lên đầu ta.”
Đại hán lông mày ngắn mắng lại: “Ta thấy ngươi chỉ muốn làm cho xong việc để còn lười biếng nữa.”
“Đã đến nơi này rồi còn lười cái gì được nữa.”
Đại hán không râu tức giận nói: “Lát nữa tổ sư luyện đan còn không phải chúng ta đốt lửa sao?”
Đại hán lông mày ngắn ngẫm lại cũng đúng, nhưng rồi lại nghĩ đến một khả năng khác: “Này, ngươi có cảm giác huyền băng cầu kia hình như nhẹ hơn thì phải.”
“Đúng vậy.”
Đại hán không râu gật đầu: “Nhưng vì sao thế?”
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này.”
Đại hán lông mày ngắn do dự một chút, sau đó nói: ‘Tổ sư rất nhanh sẽ tắm rửa thay quần áo xong, chúng ta bỏ đồ vào trong đỉnh rồi nói.”
Hai người kia lại chuyển băng cầu vỡ vụn lên cái thang, sau đó bỏ vào trong đỉnh.
Băng cầu vừa rơi vào trong đỉnh, lập tức bị một vòng đồng quấn chặt.
“Thuốc dẫn đã để đàng hoàng chưa?”
Không bao lâu sau, thanh niên mặc áo bào vàng mới chậm rãi bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Được rồi, mở linh mạch, hợp thành đan tài. Ra lửa, ta muốn bắt đầu luyện đan.”
“Rõ.”
Hai đại hán không dám nói chuyện vừa rồi, bước xuống bậc thang, đến bên cạnh đan đỉnh chuẩn bị công việc.
Không bao lâu sau, hố trong đan phòng, khói trắng càng lúc càng đậm, hợp thành một luồng khí lưu màu trắng, sau đó tập trung vào trong đan đỉnh.
Lửa bên dưới cũng được đốt lên.
Thanh niên áo bào vàng ngồi trên bảo tọa, bóp tay niệm quyết, đốt lên một tia hỏa khí, trong nháy mắt điểm về phía đan đỉnh.
Vù.
Toàn bộ đan đỉnh phát sáng lên, xuyên qua kính tròn trước đỉnh có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật trong đỉnh, rõ ràng có mấy người, có nam có nữ.
Bành, bành, bành.
Người bên trong còn sống, không ngừng đập vào cái gương tròn, miệng kêu la cái gì đó.
Tuy nhiên, âm thanh lại không truyền ra được bên ngoài.
“Cái gì?”
Thanh niên áo bào vàng vừa mới niệm vài câu, chợt phát hiện có chút không ổn, nghiêm túc quát lớn: “Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao minh hỏa lại không còn? Hai tên phế vật các ngươi muốn chết phải không?”
“Không cần muốn chết, bọn họ đã chết rồi.”
Một âm thanh lười biếng vang lên bên cạnh.
Thanh niên áo bào vàng nghe được âm thanh xa lạ, không khỏi giật mình, quay sang hướng người nói chuyện: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại xuất hiện trong đan phòng của ta?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Người đến khó chịu nói: “Về phần tại sao ta đến được nơi này, vậy phải hỏi các ngươi rồi. Không phải các ngươi đưa ta đến đây sao?”
“Ngươi chính là tiên thang kia?”
Con ngươi áo bào vàng ngưng tụ, lộ ra thần sắc kinh nghi.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi mới là thang đấy.”
“Một người nhìn không có gì lạ, nhưng nội tú tại tâm, còn có khí tức siêu thoát.”
Thanh niên áo bào vàng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng: “Ở cái nơi bỏ đi này lại có được đạo thể vô thượng. Mặc dù còn chưa thức tỉnh nhưng cũng đủ rồi.”
Tiếp theo, hắn ta cảm khái nói tiếp: “Ngươi xác thực không phải thang. Ngươi phải là chủ tài tiên đan của ta.”
“Cút sang một bên.”
Hạ Thiên lại càng khó chịu: ‘Bây giờ tâm trạng của ta không được tốt, không rảnh nói nhảm với ngươi đâu. Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời cho ta.”
Thanh niên áo bào vàng cười nhạo: “Ngươi có biết đây là nơi nào không? Còn ta là ai không?”
“Những thứ này ta không có hứng thú muốn biết.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta muốn biết băng cầu vây khốn ta là cái quái gì. Vì sao nó có chút tương đồng với băng hỏa linh khí của ta?”
“Ha ha, vậy thì khó trách.”
Thanh niên áo bào vàng mỉm cười, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ngươi hẳn đã trúng Tam âm Hàn Sát Chưởng. Chưởng pháp đó đối với người bên trong cơ thể chứa âm khí lại càng có hiệu quả. Đó là pháp tắc sở định, cho dù ngươi lợi hại hơn nữa cũng khó mà tránh thoát.”
Hạ Thiên khinh thường nói: ‘Tuyệt không khó tránh thoát. Nếu không phải ta muốn làm rõ ràng nơi phát ra hàn khí kia, chưởng pháp này không có khả năng vây khốn ta.”
“Tùy ngươi nghĩ thôi.”
Thanh niên áo bào vàng cười khẽ: “Tóm lại, ngươi nên ngoan ngoãn tiến vào đan đỉnh, giúp ta luyện thành tiên đan đi. Chờ một ngày ta quay về liên minh tu tiên, ta sẽ chiêu hồn cho ngươi.”
Lúc này, Hạ Thiên mới nghiêm túc lại một chút: ‘Củi mục như ngươi nhất định không phải người trong liên minh tu tiên.”
“Tại sao lại không phải?”
Thanh niên áo bào vàng nghe xong, không khỏi tức giận: “Ta vốn là Hoàng Lệ ma tộc Huyền Sát Giới trong liên minh tu tiên. Kết quả bị tiện nhân Phù Diêu kia dùng quỷ kế đánh bại, bị ép thành nô bộc của nàng ta, sau đó theo nàng ta giáng chức đến cái nơi rách nát này.”
Hạ Thiên nói: ‘Ngươi cũng thuộc Lục Ma Đài?”
“Đừng đánh đồng ta với năm phế vật đó.”
Thanh niên áo bào vàng chán ghét mắng to: “Đám ngu ngốc đó không xứng làm ma tộc. Nghe nói gần đây bọn họ còn bị một phàm nhân thu thập, quả thật buồn cười cực.”
Hạ Thiên cười nói: “Vậy ngươi có hỏi bọn họ là ai đã thu thập bọn họ hay không?”
“Liên quan gì đến ta?”
Thanh niên áo bào vàng hừ lạnh một tiếng: “Lục Ma Đài là do bọn họ tự tác chủ trương, ta chưa từng nói qua ta là thành viên của bọn họ. Ta chỉ muốn luyện thành tiên đan, sau đó trở lại liên minh tu tiên, những chuyện còn lại ta không quan tâm.”
Hạ Thiên nói: ‘Ngươi không cần trở về liên minh tu tiên đâu. Tây Thiên cách ngươi còn gần hơn. Ta có thể miễn phí tiễn ngươi một đoạn đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận