Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2457: Ứng Hiểu Nguyệt ấm ức

Hạ Thiên luôn cảm thấy loại chuyện cao thủ tịch mịch này thuần túy là vô nghĩa, bởi vì hắn đã sớm vô địch thiên hạ, nhưng mà không cảm thấy tịch mịch gì cả.
Thời điểm cảm nhận được một xíu tịch mịch, là cái ngày biết các cô vợ và đảo Thần Tiên biến mất.
Nhưng rất nhanh, liền phấn chấn trở lại, tại vì cũng có không ít cô vợ và vợ bé còn ở trên trái đất, thú vui của hắn là bớt đi một chút, cũng không phải là mất toàn bộ.
Huống chi, cho dù đi tới đâu, hắn đều sẽ gặp phải kẻ thù, có thể là kẻ thù từ mấy năm trước, cũng có thể là kẻ thù từ mười mấy năm trước, càng có thể là kẻ thù của các sư phụ hắn từ mấy chục năm về trước, nói chung là có đánh nhau, nên không tịch mịch tí nào.
Lúc Hạ Thiên đi theo A Cửu đến đảo Sương Nguyệt, ý định ban đầu là là vì giải quyết tai hoa ngầm cho Y Tiểu m, không ngờ vậy mà còn gặp phải kẻ thù, chỉ có thể nói là thế giới này vì để hắn không cảm thấy tịch mịch, thực sự là dụng tâm lương khổ.
Đương nhiên, Hạ Thiên không muốn nhiều như vậy, chẳng qua là cảm thấy loại đồ đần muốn ăn đòn này liên tục tìm tới cửa, biết rõ là đánh không lại hắn, nhưng vẫn xuất hiện muốn đánh với hắn, thật không biết não của bọn họ to bao nhiêu.
Lão đầu không râu này nhìn có vẻ khí thế hừng hực, hai bàn tay bốc lên hỏa diễm, nhưng dưới cái nhìn của Hạ Thiên, thực lực còn không bằng Ứng Mộng Bạch ban nãy.
Cho nên, chưa tới nửa giây, đối phương đã bị Hạ Thiên tiện tay tát một cái, đập bay hơn mấy chục mét, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Kết quả như thế này, không ngoài dự đoán chút nào.
Vô địch có đôi khi cũng đơn giản, không cầu kì và khô khan.
"Mang Lục trưởng lão đến mật lao, và cai quản hắn." âm Vô Vũ thở dài, phân phó với mấy tên vệ binh.
Hạ Thiên bĩu môi: "Trưởng lão trên đảo các ngươi quá yếu, ngay cả một quyền của ta cũng không tiếp nổi."
"Thực lực của Lục trưởng lão hẳn là không đến nỗi này, nhưng mà..." âm Vô Vũ muốn giải thích, nhưng kết quả ở trước mắt lại khiến nàng không cách nào cãi được, đành phải nói: "Có lẽ là do Hạ tộc trưởng quá lợi hại."
Y Tiểu Âm hơi nhíu mày: "Ta cảm giác thấy có phần cổ quái, như thể là hắn cố ý vậy."
"Hắn chính là cố ý đến ăn đòn." Hạ Thiên gật gù, hắn xác thực cảm thấy lão đầu không râu đó vẫn giữ lại phần lớn thực lực, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ được gì, bởi vì coi như đối phương toàn lực ứng phó, kết quả cũng sẽ không có biến hoá quá lớn, "Thế nhưng, thực lực kém chính là kém, coi như hắn không cố ý, cũng không khác là bao."
Âm Vô Vũ mơ hồ cảm nhận được có dự cảm không lành, bởi vì quá nhiều chuyện không đi theo đúng kế hoạch mà nàng dự định, đặc biệt là sau khi Hạ Thiên xuất hiện, cảm giác như là tất cả mọi chuyện đã không thể kiểm soát, tình hình trên đảo dường như lúc nào cũng có thể rơi vào hỗn loạn.
Không lâu sau, tộc nhân trên đảo dần dần tụ tập ở trung tâm Thánh Điện, dưới đài cao.
Trưởng lão râu bạc đó cũng lần lượt mời những người ngoài đến đảo tới đây, trong số những người đó có Ứng Hiểu Nguyệt, Mã Khỉ Linh, Tiêu Diễm Diễm cùng với người mặt quỷ.
"Hạ Thiên, sao ngươi thành tộc trưởng rồi?" Ứng Hiểu Nguyệt cũng sống ở trên đảo Sương Nguyệt, nên biết tầm quan trọng của vị trí tộc trưởng, cho nên vừa thấy Hạ Thiên liền không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
Vẻ mặt của Hạ Thiên tùy ý trả lời: "Vợ Y Y muốn ta làm tộc trưởng, nên ta làm thôi."
"Y Tiểu m, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì!" Lúc này, Ứng Hiểu Nguyệt dời mắt, lườm Y Tiểu Âm đang đứng bên cạnh Hạ Thiên, "Chuyện này hoàn toàn khác so với kế hoạch lúc trước của bọn ta..." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức sửa lời, nói: "Chẳng lẽ ngươi không cho bọn ta một lời giải thích sao?"
"Không có gì để giải thích cả." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Kế hoạch không thay đổi, mục tiêu không thay đổi. Về những chuyện khác, ta không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi."
"Thế nhưng..." Ứng Hiểu Nguyệt hiển nhiên cực kì bất mãn đối với thái độ qua loa này của Y Tiểu m, chất vấn: "Ngươi làm như vậy, chỉ sợ ta rất khó lại tin ngươi lần nữa, hợp tác sau này chỉ sợ cũng không cách nào tiến hành được nữa."
Hạ Thiên có chút không vui, nói: "Không cách nào tiến hành, thế thì đừng tiến hành. Dù sao ngươi cũng không có tác dụng gì, nếu không phải vợ Y Y bảo ta đừng giết ngươi, thì đồ đần nhà ngươi đã chết từ lâu rồi."
"Hừ." Trong lòng Ứng Hiểu Nguyệt ấm ức, nhưng lại không thể làm gì, đành phải tạm thời nuốt cục tức này trước đã.
Y Tiểu Âm bây giờ mới mở miệng giải thích: "Tiểu Tứ, ngươi cũng không cần giả điên như bị phản bội, lúc trước ngươi tìm ta, vốn là không hề có ý tốt gì. Cho nên ta đồng ý hợp tác với ngươi, nhưng chỉ là vì tìm một lối thoát cho tộc trưởng trên đảo mà thôi. Thứ ngươi muốn, ta với Hạ Thiên căn bản không có hứng thú gì, đến lúc đó ngươi có thể tự mình đi lấy, chúng ta sẽ không can thiệp, cũng sẽ không hỗ trợ."
"Được, ngươi cao thượng, ngươi là người tốt." Ứng Hiểu Nguyệt lạnh giọng nói: "Ta là người phàm tục, không có vĩ đại như vậy, ta cũng không phải là người của Huyền âm tộc, người trên đảo không có quan hệ gì với ta. Ta chỉ cần Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, còn có cách tiến vào Thiên Cung bí cảnh. Chỉ cần hai thứ đồ này, các ngươi không cướp, Nam Thiên môn và ta có thể mặc cho các ngươi sai xử.”
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
"Tiểu Y, còn ta nữa, ngươi định cho ta chỗ tốt gì?" Mã Khỉ Linh cười ha hả nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận