Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2014. Hình như nàng đang ghen

Thật ra sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Thiên vẫn làm cho Lam Y Nhân sợ hết hồn, nhưng nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, bây giờ, Lam Y Nhân chỉ mới thay quần áo được một nửa, nàng quay đầu nhìn về phía Y Tiểu Âm sau đó nở nụ cười vũ mị: "Được nha, có muốn so một chút không?"
"Ta không nhàm chán giống như các ngươi." Y Tiểu Âm tức giận nói, tên háo sắc Hạ Thiên nói những lời ấy thì thôi đi, ngay cả Lam Y Nhân còn phụ họa theo nữa.
"Vợ Y Y à, tại sao nàng có thể nói chuyện đó là nhàm chán chứ? Chuyện đó chơi rất vui nha." Hạ Thiên lập tức lên tiếng phản bác.
"Đúng rồi đó, ta cũng cảm thấy chơi rất vui." Lam Y Nhân cười càng thêm quyến rũ động lòng người, "Y Tiên tỷ, cùng tới chơi đi, dù sao thì ngươi cũng đã thừa nhận Hạ Thiên nhà chúng ta là chồng của ngươi ở trước mặt mọi người rồi mà."
Lam Y Nhân nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy, hiển nhiên là nàng đã biết chuyện Y Tiểu Âm thừa nhận Hạ Thiên là chồng của mình trước mặt mọi người, mà dưới cái nhìn của nàng, hơn phân nửa là quan hệ giữa Y Tiểu Âm và hắn đã có bước tiến triển đột phá, dù sao thì nàng cũng không phải là đồ ngốc, trước đó hai người bọn họ lúc nào cũng lộ ra một cảm giác lạ lẫm.
Không phải sao, bây giờ cách xưng hô của Lam Y Nhân với Y Tiểu Âm cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Nàng tương đối tự biết vị trí của mình, Y Tiểu Âm và Hạ Thiên đã quen biết nhau rất lâu rồi, hơn nữa hiển nhiên hắn rất để ý tới Y Tiểu m, Lam Y Nhân không cảm thấy bản thân có thể được sủng ái hơn nàng ấy. Nếu ông chồng kia cả ngày đều gọi nàng là Tiểu Y Y, vậy nàng dứt khoát gọi Y Tiểu Âm là tỷ tỷ vậy.
"Muốn chơi thì tự các ngươi chơi đi, ta còn phải đi làm việc." Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, nàng không có tức giận, cũng không giải thích cái gì, chỉ là tránh thoát vòng tay ôm ấp của hắn, tiếp đó lại nhìn Lam Y Nhân nói: "Ta cần một căn phòng và một màn hình lớn, cộng thêm một cái máy tính, ngươi giúp ta sắp xếp một chút đi."
"Tốt thôi, nếu Y Tiên tỷ không muốn cùng nhau chơi đùa, vậy lần sau ngươi chơi một mình với chồng nha." Lam Y Nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, "Thật ra thì bây giờ ta cũng không có thời gian ở bên chồng đâu, ta đang thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài đây."
Cuối cùng, Lam Y Nhân cũng mặc quần áo xong xuôi, trên người nàng là một bộ âu phục nữ chỉn chu, giống như chuẩn bị đi tới một nơi tương đối nghiêm túc.
"Vợ Tiểu Y Y, nàng muốn đi đâu vậy?" Hạ Thiên có chút tò mò hỏi.
"À, có một sự kiện hoạt động thương hội gì đó mời ta, ta đi xem một chút." Lam Y Nhân thuận miệng nói: "Chồng, anh muốn cùng đi không?"
"Không đi, loại hoạt động ấy vừa nghe đã thấy rất nhàm chán rồi." Hạ Thiên thật đúng là không có hứng thú gì với những chuyện như vậy.
"Được thôi, vậy ta đi một mình." Lam Y Nhân cũng cảm thấy những loại hoạt động như vậy chẳng vui gì cả, sau đó nàng nhìn về phía Y Tiểu m, "Y Tiên tỷ, nếu không ta để lại gian phòng đó cho ngươi sử dụng? Ngươi có thể vừa làm chính sự vừa ở bên cạnh chồng......"
"Không cần, ngươi tìm cho ta một gian phòng khác là được rồi." Y Tiểu Âm lập tức cắt đứt lời của Lam Y Nhân, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, tại sao nữ nhân đó vẫn luôn suy nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn như thế?
"Tốt thôi, Y Tiên tỷ, ngươi đi theo ta." Lam Y Nhân nhìn về phía Hạ Thiên rồi lại nở một nụ cười vũ mị, "Chồng à, nếu anh không có việc gì thì có thể ở chỗ này chơi một lát nha, tối nay ta sẽ trở về."
"Tốt thôi." Hạ Thiên đáp ứng một tiếng.
Lam Y Nhân mang Y Tiểu Âm đi ra ngoài, Hạ Thiên không có đi theo, chừng mười phút sau thì Lam Y Nhân quay trở lại.
"Chồng, ta đã an bài việc của Y Tiên tỷ xong cả rồi...... Ưm!" Chưa nói xong thì miệng của Lam Y Nhân bị ngăn chặn, mà quần áo nàng mới vừa mặc vào đã nhanh chóng bị cởi ra.
Nửa giờ sau.
"Chồng à, anh chờ ta gọi điện thoại một chút, thông báo người khác đi thay...... Ưm." Lam Y Nhân vẫn không thể nói cho hết câu.
Một tiếng sau.
"Rốt cuộc thì bây giờ thì ta đã biết, vì sao Y Tiên tỷ vẫn không chịu để cho anh chạm vào......" Lam Y Nhân vừa mới nói một câu thì lại bị chặn miệng lần nữa.
Trong phòng bắt đầu tối sầm.
Lại sau một lúc rất lâu.
"Hai người các ngươi chơi đủ chưa? Để Hạ Thiên ra ngoài làm việc đi." Một giọng nói có chút đột ngột truyền vào trong tai hai người, mà người lên tiếng dĩ nhiên không ai khác ngoài Y Tiểu m.
"Y Tiên tỷ, nếu không thì ngươi ở bên cạnh chồng một chút đi." Lam Y Nhân nói với một giọng điệu lười biếng và vô lực, "Nếu không ta cảm thấy anh ấy sẽ không có tâm trạng để làm việc đâu."
"Vậy các ngươi tiếp tục chơi đi." Y Tiểu Âm lưu lại một câu sau đó không còn tiếng động gì nữa.
"Chồng à, ta thấy anh vẫn nên đi giúp Y Tiên tỷ làm việc đi, nếu không thì anh sẽ càng khó chạm vào nàng ấy hơn." Lam Y Nhân lên tiếng khuyên bảo.
"Vợ Tiểu Y Y, nàng nói như vậy là không đúng rồi, ta đẹp trai như vậy, chẳng mấy chốc nữa thì vợ Y Y sẽ nhịn không được chủ động tìm ta thôi." Hạ Thiên cười hì hì nói, ngay sau đó lại chuyển đề tài, "Nhưng đúng là hiện giờ vợ Y Y đang có chuyện quan trọng, ta vẫn nên đi giúp nàng ấy một tay."
Mặc dù, hắn có chút luyến tiếc rời đi, nhưng hắn vẫn biết bản thân nên làm cái gì, đối với hắn mà nói thì chuyện về Nghịch Thiên Đệ Bát Châm đúng là rất quan trọng, hơn nữa nó còn liên quan đến rất nhiều người, cho nên bây giờ hắn vẫn lựa chọn rời giường, cấp tốc mặc quần áo vào rồi đi sang một căn phòng khác tìm Y Tiểu m.
Gian phòng ấy cũng ở cùng một tầng lầu, không gian không tính là rất rộng lớn, màn hình chiếm cứ cả một bức tường đang trình chiếu rất nhiều hình ảnh, thật ra thứ ấy cùng một hệ thống với những gì Hạ Thiên thấy trước đó ở văn phòng của Y Tiểu m, bởi vì qua gần nửa ngày cho nên đã tích lũy rất nhiều.
"Vợ Y Y, nàng có thể nghỉ ngơi một chút." Hạ Thiên cười hì hì, trong phòng ấy không có giường, nhưng có đặt một chiếc ghế sô pha, có thể nằm chợp mắt một lúc.
"Ngươi muốn nghỉ ngơi thì đi mà nghỉ ở chỗ của Lam Y Nhân ấy." Y Tiểu Âm tức giận nói.
"Vợ Y Y, hình như nàng đang ghen có phải không?" Hạ Thiên vẫn cười hì hì, nhưng động tác của hắn cũng không có dừng lại, đã bắt đầu nhanh chóng thao tác ở trên màn ảnh.
"Ta không có rảnh rỗi để ăn dấm của ngươi đâu." Y Tiểu Âm hừ nhẹ một tiếng, nhưng nói thì nói như thế, nàng lại biết trong lòng mình không quá thoải mái, điều ấy không trách được nàng, ai bảo nam nhân đó một khắc trước còn ôm nàng trong lòng, thế mà vừa tới nơi đây đã lập tức lêu lổng với Lam Y Nhân, bây giờ thì lại luôn mồm gọi nàng là vợ.
Coi như mười mấy năm trước, nàng đã biết Hạ Thiên là một tên kì quái, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu, thật ra nàng cảm thấy điều kia cũng không phải là ghen tuông, chỉ cảm thấy mình không được người khác tôn trọng.
Bây giờ đã là buổi tối, Y Tiểu Âm nhìn xuyên qua cửa sổ ra phía ngoài, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác trống trải không biết tên. Nàng đột nhiên phát hiện mình có chút nhớ A Cửu, vì chỉ khi ở bên cạnh A Cửu thì nàng mới có thể thật sự giải toả và nói ra hết mọi thứ.
Mà có lẽ ở trên thế giới này, cũng chỉ có A Cửu là người chân chính hiểu rõ nàng.
Đáng tiếc hiện giờ nàng không biết nàng ấy đang ở nơi nào, thậm chí còn không biết nàng ấy có an toàn hay không.
Có đôi khi mọi chuyện cứ xảy ra một cách trùng hợp như vậy, ngay thời điểm Y Tiểu Âm nghĩ đến A Cửu thì điện thoại di động của nàng đột nhiên reo lên, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, nhưng nàng vẫn theo bản năng tiếp nhận điện thoại, sau đó nàng nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Tiểu thư, là ta đây." Người gọi điện thoại tới chính là A Cửu, "Ta, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận