Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2585: Sát thủ

“Ta không có hứng, ta không đi cứu.” Hạ Thiên nhớ lại ngoại hình của Hoa Tư Dung, lập tức mất hẳn hứng thú, trực tiếp từ chối.
Điện thoại di động một lần nữa nhận được tin nhắn: “Thượng thiên có đức hiếu sinh.”
“Ta không phải thượng thiên. Bé ngoan, nếu ngươi không có lý do nào khác, ngươi đừng gửi tin nhắn nữa.” Hạ Thiên nhìn qua tin nhắn, không khỏi ngáp một cái, hoàn toàn không chút động tĩnh.
Bé ngoan lại gửi một tin nhắn: “Ngươi không cứu cô ta, vợ của ngươi sẽ tức giận.”
“Vợ của ta sẽ tức giận? Vợ nào?” Hạ Thiên đã chịu chú ý hơn, nhưng cũng không vì vậy mà tin tưởng bé ngoan: “Nhìn Hoa Tư Dung đó hình như chẳng hợp với bà vợ nào của ta cả.”
Bé ngoan trả lời: “Ngươi đi cứu cô ta đi rồi sẽ biết.”
“Này, bé ngoan, có gì ngươi cứ nói thẳng ra đi, cô ta có phải bạn của ngươi không?” Hạ Thiên bỗng hiểu ra, cười nói: “Nếu ngươi thừa nhận, ta có thể phá lệ đi cứu cô gái này.”
“Không phải.” Bé ngoan phủ nhận, đồng thời còn hơi tức giận: “Ngươi có cứu hay không? Dù sao, nếu ngươi còn ở lại thêm một lát nữa, người chết rồi, tương lai thua thiệt cũng chỉ là ngươi.” Nói nhảm một hồi, sau đó là một địa chỉ xuất hiện.
Hạ Thiên cười khẩy: “Vậy cứ để cô ta chết đi, chẳng liên quan gì đến ta.”
Chưa đến một giây, điện thoại Hạ Thiên vang lên. Hắn lấy làm lạ nhìn thoáng qua dãy số. Sau khi nghe điện thoại, hắn lựa chọn ra ngoài.
….
Tại một công trường không người chỗ nào đó ở Giang Hải.
Hoa Tư Dung đang bị cột chặt vào một cái ghế, một người đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang che mặt đang đứng trước mặt cô.
“Ta đã gọi điện thoại rồi, ngươi có thể thả ta ra được chưa?” Hoa Tư Dung hoảng sợ, khóe mắt vẫn còn đọng nước: “Ta không biết gì thật mà.”
“Ngươi nói những thứ này với ta cũng vô dụng thôi.” Giọng nói của người thanh niên đeo khẩu trang hẳn đã được xử lý, vừa khàn vừa lạ: “Ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ lại đi, còn những người khác hay không, hay chỉ một mình Hạ Thiên? Hắn thật sự có bản lĩnh mang Bàng Thu Thủy và Đường Hỏa đi cùng một lúc hay sao?”
Hoa Tư Dung vội vàng lắc đầu, vô cùng khẳng định: “Không có ai cả. Ta tận mắt nhìn thấy hắn mang Thu Thủy và Đường Hỏa đi. Lúc đó còn có rất nhiều người nhìn thấy, thậm chí còn có người quay lại. Ngươi chỉ cần thăm dò một chút là biết ngay thôi.”
“Ta đã điều tra qua.” Người thanh niên đeo khẩu trang nắm lấy cằm Hoa Tư Dung: “Nhưng những người kia lại không nhớ có chuyện như thế, hơn nữa trong điện thoại của bọn họ cũng không quay được cái gì.”
Hoa Tư Dung biến sắc, hoảng hốt không thôi: “Không thể nào? Nhất định Hạ Thiên đã uy hiếp bọn họ. Ta từng nghe Thu Thủy nói Hạ Thiên có tiền và cũng rất có thế.”
“Có tiền, còn rất có thế?” Người thanh niên đeo khẩu trang bật cười: “Vậy hắn bắt Bàng Thu Thủy và Đường Hỏa là có mục đích gì?”
Hoa Tư Dung không khỏi lắc đầu: “Ta thật sự không biết. Ta chỉ biết Đường Hỏa thích Thu Thủy nhưng Thu Thủy lại thích Hạ Thiên. Hạ Thiên lại không có cảm giác gì với cô ấy. Hôm đó, Thu Thủy muốn hẹn Hạ Thiên đi ăn cơm, ta chỉ muốn ăn chực, thuận tiện nhìn xem Hạ Thiên như thế nào, sau đó đã phát sinh chuyện kia.”
“Được rồi.” Người thanh niên đeo khẩu trang thả lỏng tay ra: “Vậy ngươi cảm thấy tên Hạ Thiên đó có đến cứu ngươi hay không?”
Hoa Tư Dung thật sự không biết. Dù sao giữa nàng ta và Hạ Thiên cũng chẳng có giao tình gì, cùng lắm cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, lại còn không vui vẻ gì cho lắm. Nhưng tình thế bức bách trước mắt, nàng ta đành phải nói trái với lương tâm: “Hắn nhất định sẽ đến cứu ta. Hạ Thiên là một tên rất háo sắc, ta cũng được tính là xinh đẹp. Hôm đó, hắn muốn dụ dỗ ta, nhưng ngại có Thu Thủy, hắn không dám hành động lộ liễu mà thôi.”
Người thanh niên đeo khẩu trang nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Tư Dung, có vẻ đồng ý với lời nói của nàng ta: “Vậy ta cho ngươi mười phút. Nếu tên Hạ Thiên kia không đến, ta xin lỗi, ngươi nhất định phải out. Nếu hắn đến, ngươi sẽ còn một chút hy vọng sống.”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta với ngươi không cừu không oán, tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế?” Trong lòng Hoa Tư Dung chợt lạnh lại, khóc òa lên: “Nếu các ngươi có thù với Thu Thủy, vậy các ngươi tìm cô ta đi. Ta chỉ là đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng với cô ta mà thôi. Ta hoàn toàn không biết chuyện gì của cô ta hết. Các người giết ta cũng không có ý nghĩa.”
“Ý nghĩa, thật ra không tồn tại. Truy tìm nó cũng là một chuyện không có ý nghĩa.” Người thanh niên đeo khẩu trang lắc tay một cái, một con dao giải phẫu sáng bóng xuất hiện: “Giết ngươi quả thật hơi phiền phức, nhưng cũng có thể phòng ngừa một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ta còn có thể gia tăng thêm chút niềm vui, vì sao ta lại không làm chứ?”
“Ngươi cũng nên để cho ta chết một cách rõ ràng chứ.” Hoa Tư Dung nghe xong, biết mình tai kiếp khó thoát, nhưng vẫn tức giận như cũ: “Ta đã trêu chọc ngươi chỗ nào chứ?”
Người thanh niên đeo khẩu trang cầm con dao phẫu thuật kề sát gương mặt Hoa Tư Dung, thản nhiên nói: “Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ta cũng có thể tiết lộ một số bí mật cho ngươi biết.”
Hoa Tư Dung vừa sợ hãi vừa tò mò.
“Ta có danh hiệu Khẩu Tráo, là một sát thủ, làm việc cho một tổ chức rất thần bí.” Người thanh niên đeo khẩu trang giống như đã lâu rồi không trò chuyện cùng người khác, phạm vào là nghiện, nói chuyện với Hoa Tư Dung giống như đang nói chuyện phiếm với bạn cũ: “Mấy tháng trước, tổ chức đã chú ý đến Bàng Thu Thủy, còn có Đường Hỏa, cũng đã bỏ công sức rất lớn lên người bọn họ. Kết quả mấy ngày trước, bọn họ lại mất tích một cách bí ẩn, thậm chí mọi thứ về họ cũng đều bị quét sạch sẽ. Những cố gắng trước đó của tổ chức đã trôi theo dòng nước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận