Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3457: Còn muốn dát vàng lên mặt mình

“Là một sát thủ tên A Sai làm.” Ninh Nhụy Nhụy chen vào: “Tên sát thủ đó là do con trai cả của ngươi Chiêm Văn Bân thuê.”
“Không thể nào.” Chiêm Cao Hạc hoàn toàn không thể nào tiếp nhận sự thật này, quả quyết phủ nhận: “Chính các ngươi giết, lại còn muốn kiếm chuyện ly gián.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Hai đứa con ngu ngốc của ngươi đã chết, kiếm chuyện cái gì? Đầu óc ngươi đúng là có bệnh.”
“Cái này…” Chiêm Cao Hạc giận vô cùng, xiết chặt nắm đấm: “Hạ Thiên, ngươi chết không yên lành đâu. Ta nhất định phải tự tay làm thịt… Phốc…”
Lời còn chưa nói hết, ông ta bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống đất, chết sống không biết.
“Đúng là ồn ào, lão phu còn chưa nói xong mà.” Lão giả tóc trắng thu hai tay lại, lạnh nhạt nói: “Chúng ta tiếp tục trò chuyện đi, vẫn còn thời gian.”
“Ngươi đúng là không có chút nhân tính nào.” Ninh Nhụy Nhụy có chút không hiểu được. Tuy nàng cũng muốn giết Chiêm Cao Hạc, nhưng dù sao cũng là trận doanh khác biệt.
Lão giả tóc trắng thì khác. Chiêm Cao Hạc rõ ràng là chó săn trung thành nhất của ông ta, ông ta lại không chút do dự giết chết, một chút nhân tính cũng không có.
“Tiểu muội chân dài, nàng nói đúng đấy.” Hạ Thiên nói: “Lão già ngu ngốc này ngay cả người cũng không phải, đương nhiên không có nhân tính rồi.”
“Ha ha, nhãn lực của ngươi đúng là không tệ.” Lão giả tóc trắng không khỏi coi trọng Hạ Thiên hơn: “Đây không phải do y thuật của ngươi, chẳng lẽ trên người ngươi còn ẩn giấu pháp bảo nào khác?”
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Không cần pháp bảo, một chút nhân vị trên người ngươi cũng không có, làm sao có thể là người?”
“Xem ra, ngươi đã tu luyện công pháp đặc biệt nào đó.” Lão giả tóc trắng mỉm cười, hào hứng hẳn lên: “Ta có thể giữ ngươi một mạng, chậm rãi sưu hồn. Nói không chừng còn có thể tìm ra được thứ gì đó thú vị.”
“Đừng suy nghĩ nữa.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Một lát nữa ngươi mới là người chết.”
“Khoác lác! Nhưng ta cũng không ngại ngươi nói nhiều một chút, bởi vì lát nữa ngươi sẽ không còn cơ hội để nói.” Lão giả tóc trắng cũng không tức giận đối với việc Hạ Thiên mạo phạm, ngược lại còn mỉm cười.
Diệp Vô Minh một lần nữa nhịn không được, đứng lên nói: “Đủ rồi, Long Hành Vũ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì thì nói thẳng đi, đừng có kéo dài thời gian nữa.”
“Thời cơ chưa đến, đương nhiên là phải kéo dài thêm một chút rồi.” Lão giả tóc trắng cũng sốt ruột, khoát tay nói: “Bây giờ là thời gian nói chuyện, vì sao ngươi không yên tĩnh được vậy? Ngươi không có khí độ của Hội trưởng gì cả.”
“Bây giờ ta sẽ xử lý phản đồ Thiên Nhân Hội ngươi, để ngươi biết cái gì gọi là khí độ.” Diệp Vô Minh bỗng nhiên xiết chặt song quyền, khí tức màu đen nhàn nhạt quấn quanh bên ngoài nắm đấm. Ông thả người bay vút qua, đánh về phía lão giả tóc trắng: “Ngươi đi chết đi.”
Lão giả tóc trắng lắc đầu, nhẹ nhàng duỗi tay một cái, một bức tường vô hình đỡ lấy nắm đấm Diệp Vô Minh.
Bốp.
Một tiếng vang nhỏ, quyền phong Diệp Vô Minh bị hóa giải không còn một mảnh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Vô Minh khó hiểu, nắm chặt nắm đấm nhưng không thể đến gần lão giả tóc trắng được.
“Nếu ngươi đã không yên tĩnh, ngươi biến ra ngoài đi.” Lão giả tóc trắng giễu cợt một câu, sau đó vung tay lên, phát ra khí kình cường đại, đánh Diệp Vô Minh ra khỏi biệt thự.
Ninh Nhụy Nhụy muốn tiến lên cứu Diệp Vô Minh nhưng bị Hạ Thiên vỗ đùi, không khỏi quay đầu lại: ‘Ngươi làm gì thế?”
“Không làm gì cả, ta muốn nằm ngủ.” Hạ Thiên ngáp một cái, sau đó nằm xuống, gối lên đùi Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi đây là…” Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy cũng hiểu được một chút tính cách của Hạ Thiên, nhưng có đôi khi vẫn sẽ vì một số hành vi đột ngột của hắn mà kinh ngạc.
Lão giả tóc trắng cười nói: “Ngươi thông minh đấy.”
“Các ngươi định chơi trò bí hiểm gì thế?” Ninh Nhụy Nhụy càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, trực tiếp đẩy Hạ Thiên ra: “Đừng ngủ, ngươi hãy nói cho rõ ràng. Bằng không, ta không cho ngươi nằm đâu.”
“Tiểu muội chân dài, thật ra cũng có gì để nói đâu.” Hạ Thiên thở dài, sau đó ngồi dậy nói với lão giả tóc trắng: “Lão già ngu ngốc kia đang kéo dài thời gian, vậy thì chúng ta cứ bồi theo lão. Nếu không, sẽ nhàm chán đến cỡ nào.”
Dần dần, màn đêm bên ngoài càng lúc càng đậm.
Trăng như máu treo cao giữa không trung.
Lão giả tóc trắng chậm rãi đứng dậy nói với Hạ Thiên: “Ngươi đúng là ngông cuồng tự đại. Đây cũng chính là nguyên nhân ngươi tự chịu diệt vong.”
Nói xong, ông ta lại hưng phấn dạo bước.
“Các ngươi không phải muốn biết lão phu là ai, muốn làm gì sao? Bây giờ lão phu có thể nói thẳng với các ngươi.”
“Lão phu không phải con người, mà là Ma tộc Xích Nguyệt giới bên dưới liên minh tu tiên. Vạn năm trước, ta bị Phù Diêu Tiên Tử thu phục, kết quả lại theo nàng ta bị giáng chức mà đến cái nơi tiên khí không có này.”
“Phù Diêu Tiên Tử tự phong tu vi, bắt đầu vạn năm sinh tử quan. Nhưng Ma tộc chúng ta không cam chịu trầm luân giống như nàng ta mà muốn thoát ra khỏi tù khốn, chấn hưng Ma tộc, trở lại liên minh tu tiên.”
“Đáng tiếc, linh khí tại cái nơi rách nát này khiến người ta phải giận sôi, không bằng bên trong mộ thất của Phù Diêu Tiên Tử.”
“Đường đường là Ma tộc, nhưng chỉ có thể sinh tồn bên trong một thế giới nho nhỏ, đúng là đáng buồn.”
“Cho nên, chúng ta quyết định cải tạo nhân loại, chế tạo ra Ma nhân thích ứng với việc sinh tồn ở trái đất.”
“Mặc kệ Nhiếp gia, Chiêm gia hay là âm gia… thậm chí Thiên Nhân Hội, tất cả đều là thủ đoạn của Ma tộc chúng ta.”
“Chỉ là nhân loại các ngươi lòng tham không đáy, còn muốn cưỡng ép ta, thậm chí Ma tộc, đúng là buồn cười.”
“…”
“Được rồi, thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên nghe đến phiền: “Ngươi nói cứ như mình lợi hại lắm. Không phải các ngươi không có cách nào trốn khỏi mộ thất, cho nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy sao? Phế vật chính là phế vật, còn muốn dát vàng lên mặt mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận