Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3345: Chúng ta đang ở trong sông

“Thứ hai, tìm Hạ Thiên xâm nhập vào trong tàn cảnh, giết chết hắn.”
“Thứ ba, sao? Các ngươi có nghe được âm thanh kỳ quái gì không?”
Nói xong, nam nhân mặt sẹo cau mày, vô cùng cảnh giác quan sát xung quanh. Với trực giác sát thủ, ông ta cảm nhận được nguy hiểm xuất hiện.
Những sát thủ còn lại cũng dần dần nhận ra sát cơ như có như không.
“Đội trưởng, ngươi nhìn xem, đó là cái gì?” Một tên thuộc hạ bỗng nhiên mở to mắt, đưa tay chỉ về một hướng: “Dường như có thứ gì đó đang đến đây.”
Nam nhân mặt sẹo nghe xong lập tức quay người, quả nhiên có một cái bóng từ đằng xa dùng tốc độ cực nhanh di chuyển về phía bọn họ.
“Chẳng lẽ là mãng xà?” Thị lực nam nhân mặt sẹo rất tốt, lập tức bắt được chút manh mối. Thứ đang du động đằng xa cơ thể tráng kiện mà kéo dài, màu sắc hơi tối, rất giống một con mãng xà biến dị.
“Là rắn sao?” Thuộc hạ phụ họa.
“Ngoại trừ rắn, hẳn không còn thứ gì vừa to vừa dài, tốc độ lại nhanh như thế.”
“Nếu là rắn thì không có gì phải sợ,” Một người cười gằn, móc một con dao găm sáng loáng từ trong túi quần ra, thả người nhảy đến chỗ con mãng xà: “Lão đại, ngươi chờ đó, để ta đi giải quyết nó, lấy mật rắn về cho ngươi bồi bổ cơ thể.”
Nam nhân mặt sẹo khẽ cau mày, bởi vì ông ta cũng không xác định sinh vật đó chính là mãng xà, nhưng ông ta cũng không ngăn cản thuộc hạ thăm dò.
“A!”
Gã thuộc hạ vừa mới nhảy đến gần con “mãng xà”, hắn ta đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người biến mất không thấy đâu.
“Lão Thất!” Nam nhân mặt sẹo trừng muốn rách cả mí mắt nhưng cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra. Thuộc hạ của ông ta đột nhiên không còn nữa.
Một người khác cũng kinh ngạc không thôi, lập tức móc ra vũ khí mang theo bên người, bắn loạn xạ về phía con “mãng xà”.
Đáng tiếc, những viên đạn giống như cát rơi xuống biển.
Lúc này, trong lòng nam nhân mặt sẹo lại càng cảm thấy bất an mãnh liệt. Vật kia tuyệt đối không phải mãng xà. Ông ta nhìn chăm chú một hồi, đột nhiên nhận ra cái gì, há miệng quát lớn: “Mọi người dừng tay, mau trốn đi, trốn nhanh lên.”
Mấy người khác cũng ngạc nhiên nhìn thủ lĩnh của mình, không biết vì sao ông ta lại sợ hãi như thế, nhưng vẫn vô thức phục tùng lời ông ta nói.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Cái thứ giống mãng xà kia đã đến gần bọn họ, rốt cuộc lộ ra diện mạo hoàn chỉnh.
“Ông trời ơi, đây là thứ gì vậy?” Một người trong đó cả kinh đến tròng mắt như muốn rơi xuống, hắn ta lập tức bị vật kia nuốt chửng.
Những người khác cũng bị dọa đến hồn phi phách tán, không hề có ý định đối kháng, thậm chí có người còn trực tiếp ném đi vũ khí, để khi đào mệnh càng thêm nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng càng trốn, tim lại càng lạnh.
Vật kia vẫn luôn đuổi theo đằng sau lưng bọn họ, rõ ràng có thể đuổi kịp bọn họ, nhưng lại cứ chơi trò mèo vờn chuột, để lại một khoảng cách, giống như chỉ cần nhanh hơn chút nữa, bọn họ sẽ có hy vọng chạy trốn.
Nam nhân mặt sẹo biết chuyện không phải như vậy, vì thế, ông ta nghiến chặt răng, xách đao đứng im tại chỗ, nói với thuộc hạ của mình: “Các ngươi đi trước để ta bọc hậu.”
Mấy người khác nghe xong, chẳng những không trốn, ngược lại còn khơi dậy khí thế hùng dũng.
“Mẹ nó, ta chẳng quan tâm nó là vật gì, liều mạng với nó thôi.”
“Tên chó chết này đang đùa với chúng ta.”
“Mọi người cùng nhau xông lên, nói không chừng còn có thể làm thịt nó.”
“…”
Mọi người đều cầm binh khí xoay người lại, gầm rú phóng đến con quái vật kia.
Con quái vật kia cũng không khách sáo, trực tiếp mở cái miệng máu nuốt sạch toàn bộ bọn họ.
….
“Đây là chỗ nào thế?”
Tào Thiển Thiển phát hiện mình không chết, trên người còn không bị thương, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Giọng nói của Hạ Thiên vang lên bên cạnh: “Bên trong sông.”
“Chỗ nào?” Tào Thiển Thiển nghe Hạ Thiên nói, không khỏi sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Trong sông.”
Bốn phía tối tăm mờ mịt, cái gì cũng nhìn không thấy nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được không gian đang di chuyển, giống như đang ngồi trên tàu cao tốc.
“Chúng ta đang ở trong sông sao?” Tào Thiển Thiển lặp đi lặp lại suy nghĩ này mười mấy lần nhưng vẫn không hiểu.
Hạ Thiên cũng không giải thích nữa.
“Trong sông, tại sao lại không có nước?” Tào Thiển Thiển vẫn cảm thấy mờ mịt: “Ta cũng không phải chưa từng nhảy xuống sông. Trong thôn ở quê ta có một con sông, từ nhỏ ta đã bơi lội trong đó, hoàn toàn không giống như lúc này.”
“Ngươi đang ở trong nước sông.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Tào Thiển Thiển vẫn chưa hiểu: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Trong sông và trong nước sông không phải cùng một ý sao?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Hạ Thiên vẫn hờ hững nói: “Sông là sông, nước sông là nước sông. Không có sông, nước sông chỉ là nước bình thường, nhưng không có nước sông, sông vẫn là sông. Con sông này có sinh mệnh của mình.”
Lúc này, Tào Thiển Thiển mới miễn cưỡng hiểu được ý của Hạ Thiên. Trước đó, bọn họ gặp một quái sông, nước sông có thể nhảy dựng lên đánh người. Sau đó, nước sông bị Hạ Thiên đánh bại, tiếp theo, trong sông lại nhảy dựng một con quái vật nuốt lấy bọn họ.
“Chúng ta bị đường sông nuốt?” Ký ức của Tào Thiển Thiển từng chút một rõ ràng. Nàng rốt cuộc xác định một sự thật khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận