Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2253. Lại một người bị hạ cổ

Sau khi Hạ Thiên ra khỏi bệnh viện, hắn đi dạo lòng vòng trong phạm vi ba trăm mét xung quanh, kết quả đúng là phát hiện ra một người khả nghi.
Ngay trong một ngôi nhà đối diện bệnh viện, hắn thấy một người giống như Hứa Minh Huy đang bị trói, nhưng người đã chết, ở sau đầu bị thủng một lỗ nhỏ to bằng ngón tay cái, xuyên qua lỗ nhỏ này có thể thấy trong đầu hắn thực sự rỗng tuếch, cái gì cũng không.
“Ra đi, đừng có trốn nữa.”
Hạ Thiên không có chút hứng thú nào nhìn Hứa Minh Huy này, hắn chỉ nhìn thoáng qua căn phòng rồi uể oải nói một câu.
Căn phòng im lặng, không có ai đáp lại lời Hạ Thiên.
Hạ Thiên lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên một bức tường, cười hì hì nói: “Không ra đúng không, vậy cũng đừng trách ta đánh ngươi.”
Vừa dứt lời, trên bức tường lập tức có một cái bóng mờ ảo chuyển động cực nhanh lướt về phía cửa.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ bức tường đều bị Hạ Thiên đạp thành mảnh vụn, đá vụn và tro bụi rơi xuống đất.
Cái bóng ảo ảnh này tự nhiên không có chỗ nào dựa vào, đành phải rơi xuống đất, hiện ra diện mạo vốn có của hắn, đó là một lão đầu mặc đồ nhà Đường.
Nhìn qua lão đầu mặc đồ nhà Đường này khoảng năm sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò, đặc biệt là móng tay trên hai bàn tay vừa dài vừa đen, chúng cứng đến nỗi giống như là móng vuốt thép.
“Bằng hữu, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cần gì phải lội vào vũng nước đục này.” Lão đầu mặc đồ Đường dẻo miệng nói: “Mọi người kết bạn với nhau, đừng quá xa cách như vậy, thế nào?”
“Tên ngốc ngươi vừa già vừa xấu, không xứng kết bạn với ta.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Hơn nữa ngươi lại dám doạ dẫm ta và đồ đệ của ta, còn nói không liên quan gì đến ta, có phải ngươi quá ngu ngốc rồi hay không?”
Lão đầu mặc đồ Đường nhe răng nói với Hạ Thiên: “Đó chỉ là việc ngoài ý muốn. Mục tiêu của lão phu chỉ là nữ nhân họ Hứa kia. Ai ngờ các ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt, ta không thể làm gì khác hơn là phải uy hiếp cả.”
“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, chắc không phải là người âm Y môn, tay của ngươi cũng không dùng châm được.”
Hạ Thiên khó chịu nhìn lão nhân này: “Này lão đầu, ngươi nên nói thẳng đi, lão đại của ngươi là ai? Hãy gọi hắn cùng ra đây đi, để ta đỡ phải lãng phí thời gian đi tìm.”
“m Y Môn cái gì, ta chưa bao giờ nghe nói đến.” Lão đầu mặc đồ nhà Đường cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Lão phu là người của Vạn Cổ hội, nữ nhân họ Hứa kia đã lừa gạt lấy đi bảo vật của chúng ta, ta chỉ muốn đòi lại một chút lợi nhuận từ trên người nàng ta mà thôi.”
“Vạn Cổ gì đó, ta chưa từng nghe qua.”
Hạ Thiên trực tiếp trả lại nguyên lời lão đầu từng nơi: “Ta không có chút hứng thú nào với chuyện ân oán giữa các ngươi, ngươi chỉ cần nói ra từ đâu mà ngươi biết châm pháp của âm Y môn, ngươi có thể rời đi.”
Lão đầu mặc đồ nhà Đường tức giận quát lên: “Ngươi bị điếc tai sao? Lão phu đã nói không biết âm Y Môn gì đó, cũng không biết châm pháp âm Y môn. Nếu ngươi còn dây dưa nói không rõ nữa, đừng trách lão phu hạ cổ trùng với ngươi.”
“Những con cổ trùng kia của ngươi vô dụng với ta.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vì nghĩ tới cái mạng nhỏ của chính ngươi, ta khuyên ngươi nên nói ra thì tốt hơn.”
“Vậy thì ngươi thử xem.” Lão đầu mặc đồ nhà Đường hừ lạnh, lặng lẽ đưa tay sờ vào trong ngực. Hắn đột nhiên lấy ra một cây sáo hình ống, liên tục thổi ba lần về phía Hạ Thiên.
Vèo! Vèo! Vèo!
Chỉ thấy ba bóng trắng lập tức bay về phía Hạ Thiên, tốc độ cực nhanh, gần như không cho người ta thời gian để kịp phản ứng.
Nếu là người bình thường, có khả năng người đó không thể tránh khỏi loại công kích này.
Hạ Thiên cách hắn không tới ba mét, lão đầu mặc đồ Đường cảm thấy chiêu này của mình chắc chắn sẽ giết chết đối thủ.
Đáng tiếc, ngươi mà lão đầu mặc đồ nhà Đường phải đối mặt lại chính là Hạ Thiên, Hạ Thiên vô địch thiên hạ, cũng là Hạ Thiên đệ nhất thiên hạ.
Nói về tốc độ, về cơ bản Hạ Thiên chưa bao giờ thất bại, ngoại trừ lần trước thua Dạ Ngọc Mị.
Tất nhiên, Nguyệt Thanh Nhã và Cơ Thanh Ảnh có thể nhanh hơn hắn một chút nhờ thân pháp đẳng cấp của Phiêu Miểu tiên môn, chỉ là bọn hắn vẫn chưa chân chính so tài mà thôi.
Ít nhất là trên địa cầu, không ai có thể nhanh hơn hắn, cũng không có sinh vật nào có thể nhanh hơn hắn.
“Ta đã nói rồi, thứ đồ chơi này không có tác dụng với ta.” Hạ Thiên thản nhiên phất tay, chỉ thấy trong nháy mắt ba bóng trắng kia bị đánh bay rồi đập vào một bức tường, tan thành một bãi bùn nhão.
“Phụt!” Lão đầu mặc đồ nhà Đường trực tiếp phun ra máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó rên rỉ trong miệng, tức giận phát ra tiếng rên thảm thiết, không bao lâu thì ngất đi vì đau.
“Ồ, xem ra có chút thú vị.” Hạ Thiên nhìn kỹ lại phát hiện lão nhân này cũng là người bị hạ cổ, không phải người thi cổ cho Lạc Ngọc Minh.
Hạ Thiên đâm một châm cho lão nhân này để áp chế cổ trùng trong cơ thể hắn.
Sau đó, hắn trực tiếp mang tên này quay về phòng làm việc của viện trưởng Y Nhân Các.
Trong văn phòng, Triệu Thanh Thanh đang tra hỏi Lạc Ngọc Minh, mà Hứa Kiều Na lại không thấy tăm hơi đâu.
“Sư phụ, ngươi trở về rồi, lão nhân gia kia là ai vậy?” Triệu Thanh Thanh không khỏi tò mò hỏi khi nhìn thấy Hạ Thiên mang một người trở về.
“Cũng là một tên ngốc bị hạ cổ mà thôi.”
Hạ Thiên uể oải đáp một câu, lập tức chỉ vào Lạc Ngọc Minh nói: “Chắc là cổ trùng trong cơ thể tên ngốc này nghe lời chỉ huy của lão nhân kia.”
Triệu Thanh Thanh sững sờ một chút: “Vậy ông lão kia chính là người đứng sau màn sao?”
“Không phải.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Lão nhân kia chỉ là công cụ của người khác mà thôi. Chỉ là ta cảm thấy mối liên hệ giữa những cổ trùng trong cơ thể bọn hắn có chút kỳ lạ, cho nên mới mang về nghiên cứu một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận