Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3793: Bây giờ ta có thể chữa khỏi căn bệnh vặt đó

Hạ Thiên nhếch miệng nói: “Tuy nhiên, điều này cũng không trách được người khác, là do ngươi quá nóng vội. Ám thương cơ thể chưa lành, trúc cơ cũng còn bất ổn đã muốn kết đan, ngươi tưởng ngươi là thiên tài giống như ta sao?”
“Làm sao ngươi biết chuyện ta muốn kết đan?” Bạch Vạn Bang nghe xong, gương mặt không khỏi hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Mấy năm qua, ông ta vẫn luôn kín đáo chuẩn bị xung kích Kết Đan Kỳ, nhưng ông ta chưa hề nói chuyện này với ai.
Trước kia, khi ông ta bế quan, ông ta cũng chỉ nói muốn luyện đan duyên thọ. Bây giờ, bí mật của ông ta bị Hạ Thiên nói ra, sao có thể không khiến ông ta kinh ngạc vạn phần được.
“Chẳng lẽ…” Bạch Vạn Bang bị dọa đến mặt tái nhợt như người chết, trong lòng thầm nghĩ, bên cạnh ông ta có nội gian?
Hạ Thiên hời hợt nói: “Ta là thần y, chút bệnh vặt đó nhìn qua là biết ngay.”
“Bệnh vặt?” Bạch Vạn Bang tận lực duy trì vẻ mặt không biểu cảm. Ông ta không biết Hạ Thiên biết bao nhiêu bí mật của ông ta, đành phải giả ngu: “Không biết Hạ thần y nói bệnh vặt là chỉ cái gì?”
“Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta xem bệnh thu lệ phí. Tùy tiện nói cho ngươi biết không phải ta sẽ bị lỗ sao?”
Bạch Vạn Bang nhịn không được cười lên, còn tưởng rằng có chuyện gì, lập tức nói: “Hạ thần y yên tâm, lão phu nói thế nào cũng là người phát ngôn của tập đoàn Lăng Tiêu, còn không thể trả nổi tiền thuốc men cho ngươi sao?”
Nói xong, lời nói của ông ta bỗng xoay chuyển, hơi do dự: “Nhưng ngươi có thể chữa khỏi ẩn tật của ta?”
“Cũng không phải ẩn tật.” Hạ Thiên nói: “Chỉ là tâm mạch của ngươi bị người ta đả thương qua, hơn phân nửa là chuyện của bốn mươi năm trước. Ngươi đã tìm bác sĩ chữa trị, ít nhất đã chữa ba lần, mà còn là bác sĩ khác nhau. Đáng tiếc đều không chữa khỏi, lưu lại bệnh căn.”
Bạch Vạn Bang càng thêm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hạ Thiên có chút kinh nghi bất định, thậm chí còn hoài nghi có người tiết lộ bí mật của ông ta hay không. Nhưng nghĩ lại, trận đại chiến bốn mươi năm trước, ngoại trừ người trong cuộc, trên cơ bản không có khả năng có người ngoài biết được.
Cho dù có người trong cuộc đề cập đến chuyện bốn mươi năm trước, nhưng chuyện tâm mạch của ông ta bị thương cũng chỉ có một mình ông ta và người đánh bị thương ông ta biết mà thôi.
Càng làm cho ông ta sợ hãi chính là, Hạ Thiên thậm chí ngay cả ông ta tìm bác sĩ khác nhau, chữa bao nhiêu lần cũng đoán được tám chín phần mười, thật sự quá kinh khủng.
Những chuyện này, ngoại trừ chính ông ta, gần như không có ai biết được.
“Không cần nghĩ quá nhiều, mấy bí mật vặt vãnh đó của ngươi, ta chẳng hứng thú tìm hiểu đâu.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta đã nói rồi, ta là thần y, mà còn là đệ nhất thần y trong thiên hạ.”
Lúc này, Bạch Vạn Bang mới bắt đầu coi trọng xưng hô thần y của Hạ Thiên. Trước đó, ông ta vẫn nghĩ rằng người khác gán một thanh danh tốt đẹp cho Hạ Thiên. Dù sao, thế đạo này, danh xưng thần y lừa đảo nhiều vô số kể.
Nhất là trên mạng, cho dù có người chỉ chữa cảm lạnh bằng những bài thuốc nhỏ cũng dám tự xưng là thần y dân gian.
Ông ta đương nhiên biết Hạ Thiên nhất định không phải lừa đảo, hơn nữa y thuật tuyệt đối có chỗ hơn người, chỉ là ông ta vạn lần không ngờ đến lại có thể cao đến mức như thế. Nếu Hạ Thiên thật sự có thể chữa khỏi ẩn thương cho ông ta, hắn chính là thần y danh phủ kỳ thực.
“Hạ, Hạ thần y.” Bạch Vạn Bang nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi nóng lên, vội khẩn cầu Hạ Thiên: “Trên người lão phu thật sự có ẩn thương, không biết Hạ thần y có thể ra tay chữa khỏi hay không?”
“Chút tổn thương đó của ngươi, chữa khỏi chỉ là chuyện tiện tay.” Hạ Thiên nói.
Bạch Vạn Bang lập tức hưng phấn hẳn lên, nhưng từ ngữ muốn nói trước đó lập tức ném ra sau đầu: “Khi đến biệt thự ven hồ, lão phu lập tức cho người sắp xếp một tĩnh thất để Hạ thần y chẩn trị một phen.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không cần thiết.”
“Thế Hạ thần y có yêu cầu gì thì cứ việc nói.” Bạch Vạn Bang còn tưởng rằng Hạ Thiên đang làm cao: “Phí xem bệnh, tiền thuốc men… tuyệt đối không thiếu một phân tiền. Mặc kệ dược liệu quý bao nhiêu hay là vật phẩm trân quý khác, lão phu tuyệt đối thỏa mãn.”
“Không cần thiết phải phiền phức như vậy.” Hạ Thiên có vẻ không quá cao hứng: “Bây giờ ta có thể trị tốt căn bệnh vặt đó của ngươi.”
Bạch Vạn Bang sững sờ, lộ vẻ kinh nghi: “Bây giờ?”
Ông nhìn chiếc xe còn đang chạy, chỉ vào hoàn cảnh xung quanh: “Bây giờ dừng xe, tìm nơi thích hợp…”
“Ngươi ngốc à, ngươi nghe không hiểu tiếng người?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Nếu không phải nể mặt ngươi có giao tình với gia gia tiểu muội chân dài, có trả thêm tiền ta cũng chẳng quan tâm đến sống chết của ngươi.”
Bạch Vạn Bang đích thật không hiểu Hạ Thiên muốn gì, khó khăn nói: “Thế Hạ thần y nói thế nào, lão phu liền làm theo thế đó.”
“Ngươi ngồi im đừng nhúc nhích là được.” Hạ Thiên ngồi dậy, trong tay xuất hiện một cây ngân châm, chậm rãi đâm tới Bạch Vạn Bang: “Đừng nhúc nhích.”
Tài xế cau mày, lộ ra vẻ không thích.
“Thiên Tiếu, ngươi không cần khẩn trương, không có việc gì đâu.” Bạch Vạn Bang nói một câu, sau đó lập tức ngồi ngay ngắn.
Mặc dù trong lòng ông ta cũng có chút do dự nhưng ông ta đã lựa chọn tin tưởng Hạ Thiên, vậy thì không cần phải gượng ép.
Rất nhanh, ngân châm của Hạ Thiên đã thẳng tắp đâm vào tim của Bạch Vạn Bang.
Lúc này, lái xe muốn thắng gấp, dùng tay chộp vào cổ tay Hạ Thiên, quát hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận