Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3825: Hỏi xong có phải sẽ giết ta hay không?

“Ta không có, ta không có mà.” Nam nhân râu quai nón vừa rồi không hề khách sáo khi nói chuyện với Tiết Hạo Trì, nhưng bây giờ đánh thật, hắn ta ngược lại có chút luống cuống: “Vừa nãy ta rõ ràng đánh về phía hắn, không biết tại sao bàn tay lại tự động chuyển hướng nữa.”
Tiết Hạo Trì không quan tâm đến gương mặt bị đánh sưng phù như heo, nửa chữ cũng không tin lời nam nhân râu quai nón: “Dám làm không dám nhận, Lương gia các ngươi cũng đều là như thế.”
“Đánh ngươi chỉ là ngộ thương, tin hay không tùy ngươi.” Nam nhân râu quai nón tự biết có giải thích cũng vô dụng, nhưng cũng không muốn thừa nhận chuyện này.
Nữ nhân che mặt cười khanh khách: “Ta đã nói rồi, gặp được Hạ Thiên chính là bắt đầu xui xẻo của ngươi. Nếu làm không cẩn thận, ngay cả mạng cũng phải bỏ vào luôn, ngươi lại không tin. Bây giờ chẳng phải bắt đầu rồi sao?”
“Ngươi.” Tiết Hạo Trì bị nữ nhân che mặt nói đến tức giận phát nghẹn nhưng nghĩ lại, không khỏi có chút tin tưởng lời nói của nàng ta.
“Bất kể nói như thế nào, tiểu tử này tuyệt đối có vấn đề.” Nam nhân râu quai nón nhìn chằm chằm Hạ Thiên, sau đó nói với Tiết Hạo Trì: “Hôm nay, nếu ngươi kiên trì giữ bọn họ lại, chính ta sẽ đi.”
Hạ Thiên nói: “Đã như vậy, vì sao ngươi còn chưa cút?”
“Tiểu tử, ngươi đừng quá khinh người.” Nam nhân râu quái nón tức đến mức nghiến răng: “Ngươi cho rằng lão tử không biết ngươi giở trò quỷ hay sao?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi biết thì thế nào?”
“Hôm nay, lão tử nhất định phải đánh ngươi một trận mới hả giận.” Nam nhân râu quai nón một lần nữa bốc hỏa, cất bước bước về phía trước, nắm đấm giống như giội mưa đánh về phía Hạ Thiên.
Lúc này, Tiết Hạo Trì đã trở nên thông minh hơn, nhìn thấy họ Lương ra quyền, lập tức lách mình lui sang một bên, kết quả đối diện liền gặp một mớ quyền ảnh.
Nam nhân râu quai nón vừa nhìn thì biết hỏng rồi. Kết quả không thu quyền lại được, ngược lại còn tăng tốc nhanh hơn.
Bành, bành, bành.
Hơn mười trọng quyền đánh xuống, Tiết Hạo Trì phun máu, bay ra khỏi phòng, lăn vào trong viện.
“Tại sao lại như vậy?” Nam nhân râu quai nón bị chấn trụ, ánh mắt nhìn Hạ Thiên không còn là phẫn nộ mà là sợ hãi, con ngươi đảo một vòng, ôm quyền nói: ‘Trong nhà ta còn có việc quan trọng, ta xin phép đi trước.”
Không đợi người khác lấy lại tinh thần, người này giống như chân bôi dầu trượt đi mất.
“Vốn ta còn đang định nhờ Tuyết Tiên Nương Nương giải quyết giùm ta vấn đề khí thất trệ trướng, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.” Nữ nhân che mặt cũng lắc đầu, nhìn Hạ Thiên: ‘Có ngươi ở đây, khẳng định sẽ không có chuyện tốt. Nơi này không nên ở lâu. Tiểu nữ tử xin phép cáo từ.”
Hạ Thiên cũng không ngăn cản.
Đến tận lúc này, trong phòng ngoại trừ Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy thì chỉ còn lại một người ngồi trong bóng tối, từ nãy đến giờ không hề lên tiếng nói chuyện, cũng không có động tĩnh gì.
“Này, ngươi chọc tức người ta chạy hết, bây giờ còn chơi như thế nào nữa chứ?” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, cảm thán nói: “Nếu chẳng may Tuyết Tiên Nương Nương không xuất hiện thì làm sao bây giờ?”
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, nàng nói sai rồi.”
“Sai chỗ nào?” Ninh Nhụy Nhụy khó hiểu hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Tuyết Tiên Nương Nương không cần xuất hiện, bởi vì người đó vẫn luôn ở đây.”
“Ồ, nàng ta đang ở đây…” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt: “Ngươi nói nữ nhân che mặt vừa rồi chính là Tuyết Tiên Nương Nương?”
“Tiểu muội chân dài, nàng đần chết đi được.” Hạ Thiên làm ra vẻ thất vọng.
Ninh Nhụy Nhụy bất mãn nói: “Ngươi mới đần đấy. Tuyết Tiên Nương Nương khẳng định là nữ. Vừa rồi, trong phòng này ngoại trừ ta thì chỉ có nữ nhân che mặt mà thôi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ai nói cho nàng biết Tuyết Tiên Nương Nương là nữ chứ?”
“Có thể được xưng là nương nương, chẳng lẽ là nam sao?” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt một hồi, tiếp theo cau mày nói: “Ngươi đừng nói cho ta biết là râu quai nón hoặc Tiết công tử gì đó nha?”
“Tiểu muội chân dài, mắt nàng sáng lên một chút được không?” Hạ Thiên bó tay: ‘Chẳng lẽ nàng không phát hiện ở đây vẫn còn một người sao?”
“Nào có người… Hả?” Ninh Nhụy Nhụy quét mắt nhìn cả gian phòng, cũng không thấy người nào khác. Đột nhiên nàng thoáng nhìn thấy bóng người, lập tức quát lớn: “Là ai? Mau ra đây.”
Vừa rồi, sau khi vào cửa, nàng rõ ràng nhìn thấy trong phòng có ba người.
Nhưng rất nhanh nàng đã ném suy nghĩ này ra sau đầu, cộng thêm về sau cũng chỉ có nữ nhân che mặt và nam nhân râu quai nón lên tiếng nói chuyện, khiến nàng vô thức cho rằng trong phòng chỉ có hai người.
Ý thức này trong lúc vô tình đã bị thay đổi, khiến cho nàng có hơi rùng mình.
Ninh Nhụy Nhụy càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Nếu người trong bóng tối là địch không phải bạn, nàng chết cũng không biết chết như thế nào.
Sau khi đổ mồ hôi lạnh cả người, nàng bắt đầu đề phòng, chậm rãi bước về phía bóng người đó.
“Dừng lại.”
Đầu tiên là một tiếng thở dài, âm thanh vừa nhu lại nhẹ.
Người trong bóng tối chậm rãi bước ra, lộ ra diện mạo của mình trong ánh sáng.
“Ngươi chính là Tuyết Tiên Nương Nương?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn người này, không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Người này nhìn rất mi thanh mục tú, nhất thời rất khó phân biệt được nam hay nữ, làn da lại trắng nõn như tuyết nhưng không phải trắng của bệnh mà là trắng tự nhiên.
“Đúng, là ta.” Người này cười nhạt, trong tiếng cười hoàn toàn không có tình cảm, chỉ đơn thuần là một động tác: “Các ngươi có thể gọi ta là Tuyết tiên tử. Ta biết các ngươi khẳng định không phải đến tìm ta để giải quyết vấn đề gì. Có chuyện gì thì các ngươi nói thẳng đi.”
Không đợi Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng, người này lại giơ cái cổ trắng noãn của mình ra, cười nói: “Chỉ là sau khi các ngươi hỏi xong, có phải sẽ giết ta hay không? Chính là cho chỗ này của ta một đao đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận