Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4359: Ta nói nàng được, nàng chính là được

Luồng kim quang mỏng nhạt trong nháy mắt tản ra khắp nơi, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ diễn võ trường.
Lập tức kim quang thu liễm, cảnh tượng hoàn toàn thay đổi.
Giữa không trung là mây khói lượn lờ cùng với vân đài tầng tầng lớp lớp.
Vị trí của đám người Hạ Thiên lúc này đã biến thành một quảng trường cực kỳ rộng lớn, ngay chính giữa là một cái ao hình Thái Cực.
Truyền tống đến chỉ có Mệnh Vô Thường, Hạ Thiên và Tiêu Dao Tiên Tử.
“Nơi này là… Dao Trì?” Tiêu Dao Tiên Tử ngẩn ra, sau đó nhìn chung quanh: ‘Phụ thân của ta đâu?”
Mệnh Vô Thường mỉm cười đắc ý: “Không phải hắn nói không quen ta sao? Ta tất nhiên không cần truyền tống hắn đến đây.”
“Thế vì sao ngươi lại truyền tống ta đến?” Tiêu Dao Tiên Tử không hiểu.
Mệnh Vô Thường thuận miệng nói: “Nếu ngươi không đến, Hạ tôn chủ của chúng ta làm sao mà yên tâm ở lại đây.”
“Này, tên ngốc mang mặt nạ kia, rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì?” Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Nếu ngươi còn chơi mấy thứ lòe loẹt đó, bây giờ ta sẽ xử lý ngươi ngay?”
Mệnh Vô Thường mỉm cười đắc ý: “Hạ tôn chủ, ngươi cần chi dày mỏng với ta lúc này. Vị trí Hội chủ của ngươi vẫn là do ta đề nghị đấy.”
‘Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với cái chức Hội chủ gì đó.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Nhưng ta nhìn ngươi đã sớm không ưa từ trước, vừa lúc hôm nay ta giải quyết ngươi luôn.”
Tiêu Dao Tiên Tử kéo Hạ Thiên một cái: “Tôn chủ, ngươi đừng xúc động, nhìn xem tình huống trước rồi hãy nói.”
Mệnh Vô Thường khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm câu nào, đưa tay nhẹ nhàng ném Quy Nguyên Đỉnh xuống bên cạnh Dao Trì: “Trước quy vị cái đỉnh này. Hạ tôn chủ ngươi hãy ghi lại phương vị của nó.”
Quy Nguyên Đỉnh rơi vào một góc Dao Trì, lập tức phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó dính vào nhau.
“Đỉnh này là ta lấy được từ Hồng Vân đại trưởng lão, cùng nhau quy vị thôi.”
Mệnh Vô Thường một lần nữa lấy ra một tiểu đỉnh có hình dạng tương tự ném về một bên khác của Dao Trì: “Sau đó là có thể khai đỉnh rồi.”
Sau khi hai tiểu đỉnh quy vị, ánh sáng màu vàng bỗng nhiên nổi lên, nối tất cả vân đài gần đó lại cùng một chỗ, tạo thành một chỉnh thể.
Dao Trì cũng lập tức sáng lên, trong ao tràn ngập quỳnh tương ngọc dịch, khẽ đung đưa theo những làn sóng động lòng người.
“Hạ tôn chủ, mời rót kiếp lực của ngươi vào trong ao.” Mệnh Vô Thường mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Có như vậy Quy Nguyên Đỉnh mới có thể nhớ kỹ ngươi. Về sau ngươi có thể sử dụng Quy Nguyên Đỉnh bất cứ lúc nào.”
Hạ Thiên quay sang nói với Tiêu Dao Tiên Tử: “Tiểu Dao Nhi, nàng rót đi.”
“Ta?” Tiêu Dao Tiên Tử mờ mịt hỏi: “Chỉ sợ không được. Quy Nguyên Đỉnh cần kiếp lực của tôn chủ, làm sao ta có thể vượt khuôn chứ?”
Hạ Thiên nói: “Tiểu Dao Nhi, bây giờ nàng sẽ là hội chủ tân nhiệm của hội Chí tôn, ta nói đấy.”
“Cái gì?” Tiêu Dao Tiên Tử càng thêm hốt hoảng, đưa mắt nhìn Mệnh Vô Thường.
Mệnh Vô Thường thản nhiên nói: “Quy Nguyên Đỉnh chỉ nhận kiếp lực của Hội chủ, ai làm Hội chủ không quan trọng.”
“Nhưng Hội chủ chi vị sao có thể qua loa như vậy?”
Tiêu Dao Tiên Tử thật sự có chút kinh ngạc. Nàng đột nhiên nhớ đến chức Hội chủ của Hạ Thiên cũng qua loa như thế, nhất thời không biết nên nói cái gì: “Cái này… có được không đấy?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Tiểu Dao Nhi, không cần sợ, có ta ở đây, ta nói nàng được thì chính là nàng được, ai phản đối cũng vô dụng mà thôi.”
“Được rồi.” Tiêu Dao Tiên Tử do dự hai ba giây, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Hạ Thiên.
Tiêu Dao Tiên Tử vận kiếp lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó nhấn tới Dao Trì.
Một tia kiếp lực rót vào nước, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu.
Mặt nước yên tĩnh của Dao Trì lập tức sôi lên, vô số dòng nước bị kích thích đến độ cao trăm mét. Hai Quy Nguyên Đỉnh phát ra kim quang, rất nhanh ổn định mặt nước.
Tiếp theo, một dòng nước từ đáy nước bay ra, dính vào đầu ngón tay của Tiêu Dao Tiên Tử, sau đó chìm vào bên trong.
Dòng nước này sau khi tiến vào trong cơ thể Tiêu Dao Tiên Tử, đột nhiên bắt đầu chạy cực nhanh, giống như một con chó điên mất khống chế.
“Đây, đây là… sức mạnh gì thế?”
Gương mặt Tiêu Dao Tiên Tử đầu tiên là sợ hãi lẫn vui mừng, tiếp theo kêu lên đau đớn: “Thật kỳ quái… A!”
Hạ Thiên không chút do dự, giữa ngón tay sáng lên ngân châm, trực tiếp đâm vào mi tâm của Tiêu Dao Tiên Tử.
Mệnh Vô Thường đứng im, ánh mắt nhìn chằm chằm tay và ngân châm của Hạ Thiên, dường như muốn ghi nhớ mỗi một động tác của hắn.
“Nghịch Thiên Thần Châm quả nhiên là một thứ nghịch thiên.” Nhìn một hồi, hắn không khỏi lẩm bẩm: “Không, không đúng. Rất nhiều người đã nhìn thấy Nghịch Thiên Thần Châm, cũng đã tu hành qua, nhưng chân chính có thể tu luyện đến cảnh giới như thế này cũng chỉ có Hạ Thiên. Cho nên, nghịch thiên không phải là châm pháp mà là…”
Lúc này, Hạ Thiên đã thu châm.
Tiêu Dao Tiên Tử thở ra một hơi, trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.
“Đặc sắc, thật đặc sắc.” Mệnh Vô Thường vỗ tay, tán thưởng từ tận đáy lòng: “Nghịch Thiên Thần Châm thật sự đã được ngươi sử dụng đến xuất thần nhập hóa. Năm đó Dạ Đế cũng không theo kịp ngươi.”
Hạ Thiên một lần nữa đính chính lại: “Chẳng có cái gì là Nghịch Thiên Thần Châm cả, chỉ có Nghịch Thiên Bát Châm. Nếu còn nói sai, ta đánh ngươi đấy.”
“Được rồi, theo ý của ngươi, Nghịch Thiên Bát Châm.”
Mệnh Vô Thường cười ha hả: “Vậy ngươi đã luyện được châm thứ tám chưa?”
“Điều này chẳng liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Có chuyện ta muốn nói với ngươi.” Biểu hiện của Mệnh Vô Thường trở nên âm lãnh: “Ngươi có biết vì sao năm đó Dạ Đế được gọi là Hỗn Độn Thiên Ma không?”
Hạ Thiên đáp: “Không biết, cũng không có hứng muốn biết.” Mệnh Vô Thường cười hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao lại có người cho rằng ngươi cũng là Hỗn Độn Thiên Ma?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận