Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1923. Độc chiếm

“Đồ ngu!” Hạ Thiên ôm lấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ đứng dậy: “Ngươi đã ngủ với nữ nhân ngốc mặc bikini đỏ đó, chính là buổi trưa hôm nay, còn có hai kẻ ngốc các ngươi, sáu hoặc bảy giờ tối qua cũng ngủ, nhưng hơi lạ nhỉ, tại sao các ngươi không ngủ cùng nhau vào ban đêm mà lại chọn ngủ vào ban ngày vậy? Ồ, hình như đều là giờ ăn cơm nhỉ…”
“Ngươi thực sự đã ngủ với hắn sao? Khốn khiếp, buổi trưa hôm nay các ngươi nói đi vệ sinh, còn trùng hợp đi cùng nhau, hoá ra là để ngủ với nhau sau lưng ta sao?”
“Con đĩ, tối hôm qua lúc ăn cơm ngươi đi vệ sinh lâu như vậy, hoá ra là làm càn rỡ sau lưng lão tử à?”
“Ngươi trách móc cái gì? Không phải ngươi cũng ngủ với nàng ta sao?”
“Ngươi mới là tiện nam, ngươi có thể vượt quá giới hạn, ta không thể vượt quá giới hạn à?”

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, ngay sau đó mọi người đều hiểu ra mọi chuyện, đây thực sự là hai cặp, tuy nhiên hắn rõ ràng đã tính sai một chuyện, đó là ban đầu hai cặp này là xanh đỏ với nhau, mà đỏ ngủ với xanh, chỉ là vượt quá giới hạn lẫn nhau mà thôi.
Không, bây giờ bốn người họ đang tranh cãi với nhau rồi trực tiếp đánh nhau, chuyện đấy cũng khiến Ninh Nhuỵ Nhuỵ khá chán nản, cứ tưởng là nàng đang giúp đỡ, nhưng hoá ra là bị người khác đùa bỡn à?
“Này, đừng tranh cãi nữa, đồ ngốc.” Hạ Thiên hơi bực mình, đạp mấy cái rồi cả bốn người nọ cùng nhau bay lên, sau đó cả đám rơi xuống biển.
Lần này, ngay cả Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng cảm thấy hắn đã làm rất đúng, nên ném những người đó xuống biển như vậy.
Vấn đề duy nhất là nàng vẫn chưa hình dung ra, tại sao những người đó lại muốn đóng cảnh như vậy, nhờ nàng chơi bóng giúp?
“Này tên biến thái, ngươi nói, có phải bọn họ muốn gây chuyện với ta nên sắp đặt ván cục kia muốn để ta thua không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hỏi, nàng nghĩ kỹ một chút, nếu lúc đó để một trong hai nữ nhân làm cặp với mình, nếu nữ nhân đó quấy rối vài lần, có lẽ nàng sẽ thực sự thua.
“Tiểu muội chân dài, đừng lo lũ ngốc đó muốn làm gì.” Hạ Thiên uể oải nói: “Chúng ta là người thông minh, không thể hiểu được suy nghĩ của kẻ ngốc nghếch.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không khỏi liếc mắt nhìn hắn, tên này vừa rồi còn nói nàng ngực nhỏ không não, hiện tại nàng lại thành người thông minh?
Tuy nhiên, nàng cũng từ bỏ truy cứu, theo ý kiến của nàng, đây không phải là vấn đề lớn.
“Này, Tiểu muội chân dài, hay chúng ta cũng đến đó mua đồ bơi đi?” Hiện tại, Hạ Thiên đề nghị: “Ta cảm thấy cô diện bộ bikini sẽ trông rất xinh đẹp.”
“Muốn xem thì tự lên mạng mà xem!” Nàng tức giận nói: “Năm đó tham gia cuôc thi bơi lội, ta đã mặc áo tắm.”
“Vậy sao?” Hạ Thiên liền lấy điện thoai di động ra nhắn cho Bé Ngoan.
“Ngươi gửi gì đấy?” Nàng không nhịn được nghiêng người qua, một lúc sau, nàng phát hiện, hắn thực sự đang nhờ Bé Ngoan giúp hắn thu thập video và ảnh của nàng.
Như vậy thì thôi đi, cuối cùng gia hỏa này còn nói: “Phân loại xong thì gửi cho ta, sau đó xoá hết những thứ đó trên mạng đi.”
“Có bệnh.” Nàng trừng mắt nhìn hắn, lòng chiếm hữu của tên này thực sự quá mạnh không bình thường, chỉ là mấy tấm ảnh bình thường thôi, hắn cũng không muốn người khác nhìn.
Nhưng không biết có phải do lúc trước Y Tiểu Âm gọi điện cho nàng nói những chuyện đó hay không, sau đó tâm trạng của nàng có chút thay đổi, bây giờ Ninh Nhuỵ Nhuỵ không chán ghét cách làm đấy hắn của, ngược lại trong lòng có vẻ cũng vui vẻ một chút?
Nàng có chút choáng váng, nàng cảm thấy bây giờ có lẽ mình không được bình thường, nếu không nàng làm sao có thể cảm thấy một người loạn thần kinh như Hạ Thiên thỉnh thoảng lại làm đúng đúng không?
“Này, đổi chỗ khác đi, ở đây nhiều người quá.” Bây giờ, Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại nói, lúc đầu ở đây không có nhiều người, nhưng bây giờ có khá nhiều người vây xem.
Măc dù trước đây, nàng đã quen với việc bị nhìn chằm chằm, nhưng nói cho cùng, nàng đang ở đây nghỉ dưỡng, quan trọng hơn là tên biến thái như Hạ Thiên hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi của nàng, nàng không muốn bị một đám người theo dõi trong tình huống như vậy.
“Tiểu muội chân dài, thật ra ở bãi biển không có gì vui cả, chúng ta có thể về khách sạn chơi.” Hắn thuận miệng nói.
“Không đi.” Nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Này, không phải bây giờ ngươi muốn làm quen với nhiều người bình thường hơn sao? Vậy thì nghe ta.”
Nàng không vào khách sạn đâu, tên biến thái đó chính là đang có ý đồ xấu với nàng, cho dù bây giờ nàng trên danh nghĩa là người của hắn, nhưng thật ra nàng cũng không muốn cho hắn chiếm tiện nghi nhanh như thế.
Này, không đúng.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên phát hiện ra ý nghĩ của bản thân có vấn đề nghiêm trọng, nàng phải là không bao giờ để tên lưu manh kia chiếm tiện nghi mới đúng.
Chẳng lẽ đến bây giờ nàng đã chấp nhận số phận của mình rồi sao?
Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại đau đầu, nàng cảm thấy mình có thể đã bị Thạch Thuần làm cho hư hỏng, nữ lưu manh đó đã gieo mầm suy nghĩ đấy với nàng suốt ngày, nói nàng không thể để anh rể biến thái chiếm tiện nghi nhanh như thế, khiến nàng dường như giờ cũng có ý nghĩ như vậy.
“Tiểu muội chân dài, ta cảm thấy như vậy thật quá nhàm chán, nhìn mấy người chúng ta gặp vừa rồi, bọn họ đều là đồ ngốc.” Hạ Thiên có chút chán nản, mặc dù quyết định nghe theo lời Thần tiên tỷ tỷ, nhưng vấn đề là hắn thực sự không thích tiếp tục ở giữa những người bình thường đấy.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng có chút không nói nên lời, nàng cũng không biết tại sao chủ động đến tìm nàng đều không phải là chuyện tốt.
“Ngươi kiên nhẫn một chút được không?” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
Vừa nói, Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã nghe thấy tiếng hét cách đó không xa: “Help! Help!” (Giúp đỡ! Giúp đỡ!)
Nàng lần theo tiếng kêu, phát hiện một cô gái tóc vàng đang la hét ở đó, sau đó nàng bắt đầu chuyển sang tiếng Trung: “Cứu… cứu…”
Mặc dù hơi khó đọc nhưng lời của nàng ấy vẫn rất rõ ràng, hiển nhiên cô gái tóc vàng nhận ra ở nơi đây nói tiếng Trung người ta dễ dàng nghe thấy hơn, sự thật là vậy, tiếng hét của nàng ấy lập tức kéo được nhiều người nhìn sang.
Sau đó, rất nhiều người chạy đến đó, ngay sau đó họ nhìn thấy một nam thanh niên nằm trên mặt đất, bất tỉnh, mà cô gái tóc vàng bắt đầu nói gì đó xen lẫn tiếng Trung và tiếng Anh, hình như là nói nam thanh niên kia bị đuối nước hay gì đó.
“Nhường một chút, các ngươi nhường một chút.” Giọng Ninh Nhuỵ Nhuỵ vang lên: “Chỗ ta có bác sĩ.”
Nghe thấy lời nói của Ninh Nhuỵ Nhuỵ, tất cả mọi người đều nhường chỗ, sau đó cùng nhau nhìn về phía nàng, lại phát hiện nàng đang vẫy tay về phía bên kia: “Này, đến đây cứu người!”
Khi những người đó nhìn thấy Hạ Thiên từ từ đi tới, đều có chút không nói nên lời, tên thần kinh vừa rồi hoá ra là bác sĩ à? Chuyện, chuyện đấy hơi phản khoa học.
Tiếp theo, bọn họ càng cảm thấy không khoa học, bởi vì Hạ Thiên lại lấy ra một cây ngân châm, thật sự là không khoa học!
Bạn cần đăng nhập để bình luận