Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3122: Hạ Thiên mới là gia chủ

Hồ gia là đại tộc thế gia ở Nam Cương, đương nhiên không chỉ có một bất động sản. Hủy một căn biệt thự, dĩ nhiên sẽ còn một căn biệt thự khác.
Lúc này, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự giả cổ khá trang nghiêm. Hồ Hóa Vũ mặc trang phục chính thức đứng ở cửa nghênh đón.
“Hạ Thiên, ta biết ngươi sẽ không có việc gì.” Gương mặt Hồ Hóa Vũ vẫn là nụ cười ấm áp như cũ. Hắn ta quay sang nhìn Y Tiểu m: “Hình như người bạn gái này của ngươi xinh đẹp hơn, có thể giới thiệu với ta một chút không?”
“Đây là vợ của ta.” Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Không cần thiết phải giới thiệu với ngươi, ngươi tốt nhất đừng nên có suy nghĩ gì. Nếu không, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.”
Hồ Hóa Vũ khoát tay: “Ta không có loại dục vọng thế tục đó, ta chỉ là thưởng thức vẻ đẹp của nghệ thuật mà thôi.”
Y Tiểu Âm tự mình giới thiệu: “Ta tên Y Tiểu m, ngươi chắc là tiểu công tử Hồ gia Hồ Hóa Vũ.”
“Không sai, ta là Hồ Hóa Vũ, xin chào nữ thần y.” Hồ Hóa Vũ cung kính cúi người trước Y Tiểu m: “Có thể gặp được ngươi chính là phúc đức ba đời.”
“Quá khen rồi.” Y Tiểu Âm mỉm cười: “Chúng ta vào trong rồi nói sau. Vừa lúc ta có một số nghi vấn muốn hỏi lão thái thái.”
Hồ Hóa Vũ gật đầu: “Hai vị, mời.”
Hai người đi theo Hồ Hóa Vũ vào trong sân, chuyển qua một hòn giả sơn, đến một đại sảnh. Bên trong đại sảnh có một thiếu nữ mặc váy xanh, đứng ngoài còn có hai người đang nói với nàng.
Hạ Thiên cảm thấy cảnh tượng này hơi quen mắt, cách đây không lâu đã diễn qua một lần, nhưng khi đó bên cạnh hắn là A Cửu.
“Ta xin phép giới thiệu một chút.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười chỉ vào ba người kia, nói với Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Vị này là em gái ta Hồ Xuân Vũ, trước đó Hạ Thiên đã gặp qua. Hai người bên cạnh là anh họ Hồ Mộc Vũ và…”
Nữ nhân xinh đẹp chợt mỉm cười: “Không cần giới thiệu, ta và Hạ Thiên được xem như bạn cũ.”
Nàng ta lập tức vươn tay với Hạ Thiên: “Xin làm quen một chút. Ngươi là Y Tiểu Âm phải không? Ta tên Hứa Kiều Na, là bạn thân của Triệu Thanh Thanh. Trước kia, ta thường hay nghe Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh nhắc đến ngươi. Quả nhiên đẹp không gì sánh được.”
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Hạ Thiên thật sự có ấn tượng với người phụ nữ này.
Hứa Kiều Na cười nhạt: “Thế nào, ta không thể ở đây sao?”
“Ngươi ở hay không liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên ngáp một cái, rất nhanh không có hứng thú truy cứu tiếp.
“Ta và Hồ Mộc Vũ là bạn thời đại học, vừa lúc ta có việc đến Nam Cương công tác, nghe nói Hồ gia xảy ra chút việc liền đến đây nhìn xem.” Không biết vì sao, Hứa Kiều Na vẫn vô thức giải thích với Hạ Thiên: “Không nghĩ đến lại có thể gặp ngươi, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn. Nói không chừng, đến lúc đó ta còn có việc cần ngươi hỗ trợ.”
Trong lòng Y Tiểu Âm vô thức dâng lên sự cảnh giác, cũng không phải nàng cảm thấy nữ nhân này sẽ câu dẫn Hạ Thiên mà là cảm thấy mục tiêu của nàng ta chính là Hạ Thiên. Nàng ta cong cong ngoặt ngoặt nhiều như vậy, trong đó tất có kỳ quặc.
Hạ Thiên khoát tay, lười trò chuyện với Hứa Kiều Na: “Thanh Thanh nha đầu cũng đến, đến lúc đó ngươi cứ tìm nàng ấy.”
“Cũng được.” Đáy mắt Hứa Kiều Na hiện lên sự thất vọng, nhưng cũng không cứ như vậy mà từ bỏ. Bây giờ nàng đã biết nhân tố để tấn công Hạ Thiên. Nàng sẽ lôi kéo Triệu Thanh Thanh yêu cầu Hạ Thiên làm việc, xác thực còn tốt hơn so với việc nàng tự ra tay.
Hồ Mộc Vũ bên cạnh lại hơi khó chịu với Hạ Thiên. Hắn ta tiến lên hai bước, hai tay duỗi ra muốn bắt tay Hạ Thiên.
Đáng tiếc, Hạ Thiên lại không để ý đến hắn ta.
“Ngươi chính là thần y trong lời đồn Hạ Thiên? Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Đáy mắt Hồ Mộc Vũ hiện lên sự tàn khốc, nụ cười trên mặt lại càng đậm, lúng túng nói: “Em trai ta đã sớm thổi phồng ngươi lên trời, nãi nãi cũng thường xuyên khen ngươi. Đáng tiếc chúng ta lại không có duyên gặp nhau. Hôm nay, ta nhất định phải uống với nhau một ly.”
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, hắn ta bỗng nhiên hạ thấp giọng nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, cách Hứa Kiều Na xa ra một chút. Đó là nữ nhân của ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng, trực tiếp đáp lễ: “Mặc dù ta chẳng hứng thú với nàng ta, nhưng nàng ta nhất định chướng mắt loại ngu ngốc như ngươi. Ngươi có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng.”
“Vậy thì cứ chờ xem.” Hồ Mộc Vũ nghiến răng nói một câu, sau đó cười lớn, quay sang nói với Hứa Kiều Na: “Na Na, chúng ta cũng đừng quấy rầy khách nữa. Ngươi theo ta đến hậu viện gặp nãi nãi. Lão nhân gia bà muốn gặp ngươi một lần từ lâu rồi.”
“Không được, ta muốn ở cùng với Hạ Thiên.” Hứa Kiều Na lập tức từ chối: “Nếu ngươi có việc, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi.”
“Ta muốn ngươi đi theo ta ngay bây giờ.” Hồ Mộc Vũ tái mặt, lười giả bộ: “Bằng không, ta lập tức móc mắt tên tiểu tử này, đánh gãy chân của hắn.”
Sắc mặt Hồ Hóa Vũ vẫn bình thường, nhưng giọng nói lạnh lại: “Anh họ, chú ý thân phận của ngươi. Hạ Thiên là khách quý, ngươi tốt nhất…”
“Tốt nhất cái rắm.” Hồ Mộc Vũ ngạo nghễ nói: “Mạch các ngươi đã bị phế. Cha ngươi, nhị ca ngươi, tam cô của ngươi đều bị lão thái thái phế, ngươi cho rằng ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Về sau, Hồ gia là thiên hạ của chi chúng ta. Không, từ nay về sau, ta mới là chính mạch, ngươi là lệch chi.”
“Ta là lệch chi hay chính mạch cũng không quan trọng.” Hồ Hóa Vũ cười nhạt, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi có biết tại sao nãi nãi lại mời hắn đến không?”
“Không biết, cũng chẳng muốn biết.” Hồ Mộc Vũ lạnh lùng nói: “Về sau, Hồ gia muốn đặt chân ở Nam Cương, nhất định phải phụ thuộc vào lực lượng chúng ta. Gia chủ nhiệm kỳ này, ngoại trừ ta thì không còn người nào khác. Bây giờ ta muốn ngươi lập tức bắt hắn lại cho ta.”
“Quả nhiên bùn nhão thì không bao giờ cứng được, vừa lên chưa được bao nhiêu tiếng thì đã nổi rồi?” Hồ Hóa Vũ lắc đầu, trịnh trọng nói: “Hạ Thiên mới là gia chủ Hồ gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận