Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2815: Không có tư cách

Đêm khuya!
Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên vận động cả mấy giờ, cảm thấy hơi đói bụng, cả hai dự định ra ngoài ăn chút gì đó.
Hai người ra ngoài, bước vào trong một con hẻm nhỏ, cuối cùng chọn một quán thịt cũng không tệ lắm nằm tại một góc vắng vẻ.
Lúc này, trong tiệm cũng không có quá nhiều người. Tuy nhiên, khi Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên bước vào vẫn dẫn đến sự náo loạn nho nhỏ.
Thật sự là ngoại hình của Triệu Thanh Thanh hiện tại quá đẹp, gần như có thể so sánh với những nữ minh tinh đang nổi tiếng. Nàng đi cùng Hạ Thiên trông rất bình thường, không thể không khiến người ta sinh lòng hiếu kỳ.
“Cô gái này đẹp thật, chẳng khác nào tiên nữ.”
“Ngươi đã nhìn thấy tiên nữ lần nào chưa? Nói vậy là nói mò, nhưng nàng ấy thật sự xinh hơn mấy cô nữ minh tinh nhiều.”
“Nhìn quen mặt lắm, không phải nữ minh tinh nào đấy chứ?”
“Không phải đâu. Nam nhân bên cạnh nàng ấy là ai thế? Nhìn quê quá!”
“Không chịu nổi nữa rồi. Ta nhất định phải đăng lên wechat.”
“…”
Mọi người bàn tán ầm ĩ, chỉ trỏ hai người. Triệu Thanh Thanh đã không còn cảm thấy kinh ngạc, bình thản chọn món. Nàng hỏi Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi muốn ăn cái gì?”
“Tùy ý, chỉ cần số lượng đừng ít quá là được.” Chuyện ăn uống, đối với Hạ Thiên từ trước đến nay lượng nhiều hơn chất. Hắn hoàn toàn chẳng có hứng thú với hương vị. Thật ra, hắn bị mù vị, cho nên hắn chẳng quan tâm đồ ăn có ngon hay không.
Triệu Thanh Thanh tùy tiện chọn vài món, đặc biệt là những món thịt, món nào cũng gọi số lượng gấp mười.
Nhân viên phục vụ nghe yêu cầu của Triệu Thanh Thanh, không khỏi sửng sốt.
“Đừng lo lắng, cứ theo lời ta nói mà làm, sẽ không thiếu tiền các người đâu.” Triệu Thanh Thanh phẩy tay đuổi nhân viên phục vụ đi.
Trong lúc Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đang chờ đợi, có mấy nam nhân nhịn không được tiến lên bắt chuyện.
“Mỹ nữ, chúng ta làm quen một chút đi.” Một người đội mũ lưỡi trai móc ngược, đeo bông tai xăm mình ra vẻ phóng khoáng: “Ta tên A Hào, tất cả mọi người đều gọi ta là Hào ca. Các ngươi ăn gì, hôm nay ta mời. Mọi người làm quen với nhau, như thế nào?”
Triệu Thanh Thanh mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn thanh toán tiền à? Thế thì cần không ít tiền đâu nhé.”
“Đương nhiên rồi.” Gã thanh niên xăm mình gật đầu. Ba người bạn đi cùng với hắn ta lập tức thay hắn ta khoe khoang.
“Mỹ nữ, ngươi yên tâm đi. Hào ca có tiền.”
“Hôm qua Hào ca còn bao hết quán ăn đêm.”
“Các ngươi xem như may mắn. Hào ca thích nhất là kết giao bằng hữu.”
Triệu Thanh Thanh thấy Hạ Thiên không phản ứng, cười nói: “Khẩu vị của ta và bạn trai không thấp. Thôi đi, để chúng ta tự trả tiền là được.”
Gã thanh niên xăm mình nghe Triệu Thanh Thanh nhắc đến hai chữ “bạn trai”, tất nhiên biết rõ nàng muốn đuổi người, nhưng đám lưu manh đường phố như hắn ta từ trước đến giờ không cần mặt mũi. Có bạn trai thì thế nào, hắn ta xua tay: “Đừng, đã nói là kết giao bằng hữu, ta cũng không có ý gì khác. Hai vị cứ yên tâm mà ăn, hóa đơn này Hào ca ta đã định, cam đoan bao no, ăn bao nhiêu trả tiền bấy nhiêu.”
Vừa dứt lời, hắn ta nhìn thấy hai nhân viên phục vụ đẩy một xe thức ăn đến, trên xe chất đầy thịt, còn có hải sản ngon nhất, chẳng những đắt tiền mà số lượng còn gấp mười.
“Tất cả đều do các ngươi gọi?” Gã thanh niên xăm mình nhìn thấy xe đẩy thức ăn, không khỏi ngẩn cả người. Hắn ta nhìn thấy trên xe xếp chỉnh tề những dĩa thịt bò hảo hạng, còn có hải sản cao cấp. Một xe đẩy này đoán chừng cũng phải hai ba vạn.
Triệu Thanh Thanh mỉm cười: “Đúng, nhưng mới có một nửa, ngươi có muốn tính tiền không?”
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi.” Lúc này, gã thanh niên xăm mình liếm môi một cái: “Nhưng mỹ nữ, không phải ta không nhắc nhở ngươi, ở trên cấm lãng phí lương thực. Hai ngày trước, có một đại vị vương đã bị tố cáo ăn giả. Ngươi đừng lặp lại sai lầm.”
“Chúng ta đâu có quay clip ăn uống, cho nên cũng đâu cần phải ăn giả.” Triệu Thanh Thanh bắt đầu nướng thịt cho Hạ Thiên: “Ăn bao nhiêu thì kêu bấy nhiêu, tuyệt không lãng phí.”
Chuyện phát sinh sau đó khiến gã thanh niên xăm mình phải đứng hình.
Triệu Thanh Thanh nghiêm túc nướng thịt, Hạ Thiên cứ thế mà ăn, ăn một lèo hết cả xe đẩy, nhưng hai người một chút cũng không cảm thấy no.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, gã thanh niên xăm mình còn tưởng mình gặp quỷ. Mấy người bạn của hắn ta cũng xem như mở rộng tầm mắt.
“Các ngươi nhìn đủ chưa?” Triệu Thanh Thanh bất mãn nói: “Ta không thích có người nhìn mình chằm chằm khi ăn.”
Lúc này, gã thanh niên xăm mình mới khôi phục tinh thần, liên tục khoát tay: “Vậy các ngươi cứ từ từ mà ăn, ta không quấy rầy nữa.”
Hạ Thiên cảm thấy gạt người ta một vố cũng không thành vấn đề, nhưng Triệu Thanh Thanh lại không thích. Mời sư phụ ăn là quyền lợi của nữ đồ đệ nàng, người khác còn chưa có tư cách trả.
Bành.
Một tiếng động vang lên. Là gã thanh niên xăm mình nện một quyền xuống mặt bàn. Mấy người bạn của hắn ta không biết vì sao lại không thấy đâu, thay vào đó là một nữ nhân trẻ tuổi.
“Lý Lệ Lệ, con mẹ nó ngươi có ý gì?” Gã xăm mình gầm thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận