Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4153: Giả bộ làm người tốt ở đây làm gì?

Tô Bối Bối nhìn đứa bé nam kia, phát hiện sắc mặt của cậu bé trắng bệch, khí tức không còn, hiển nhiên đã chết.
“Cái này… còn có thể cứu sao?”
Do dự một chút, Tô Bối Bối quay sang nhìn Hạ Thiên.
“Đương nhiên là có thể cứu rồi.” Hạ Thiên ngược lại cũng không chậm trễ, lấy ra ngân châm đâm thẳng vào mi tâm đứa bé nam.
Một bóng người vội vàng xông lên tóm lấy cổ tay của Hạ Thiên, phẫn nộ quát: “Dừng tay, ngươi muốn làm gì?”
Người đến tất nhiên là Mario.
Kim Hương Nguyệt gấp lên, vội quát lớn với Mario: “Ngươi muốn làm gì?”
Mario quay sang nhìn Kim Hương Nguyệt, không hiểu hỏi: “Em trai đã chết, chẳng lẽ ngươi còn định để cho người ngoài sỉ nhục thi thể của nó sao?”
“Ta chính là muốn Hạ tiên sinh cứu A Hòa.” Kim Hương Nguyệt nén giận quát lên: “Ngươi cút về cho ta.”
Mairo cười nhạo: “Mặc dù ta hy vọng em trai có thể sống sót, nhưng dù sao nó cũng đã chết, cũng nên nhanh chóng nhập thổ vi an. Nếu không, rất có thể sẽ bị người ta luyện thành tiểu quỷ, đến lúc đó ngươi có thể yên tâm được sao?”
Kim Hương Nguyệt không khỏi có chút do dự.
“Yên tâm đi, ta chính là đệ nhất thần y trong thiên hạ.” Hạ Thiên vẫn hờ hững nói: “Cậu bé đúng là đã chết nhưng vẫn còn chưa lạnh, chỉ cần ta đâm mấy châm là có thể sống lại.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu ngả ngớn, hoàn toàn chọc giận Mario.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Phật Đà sao? Thần tiên à?”
Mario trừng mắt nhìn Hạ Thiên, không khách sáo mắng to: “Em trai ta đã chết, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục thi thể của nó.”
“Ta không phải Phật Đà, cũng không phải thần tiên, ta là thần y.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nếu ngươi còn ngăn cản nửa, giờ cứu chữa hoàng kim qua đi, có muốn cứu cũng cứu không được.”
Kim Hương Nguyệt nghe xong, rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến lên đạp Mario ra, sau đó nói với Hạ Thiên: “Mời Hạ tiên sinh lập tức cứu sống con trai ta. Mặc kệ trả cái giá gì, ta cũng xin nguyện ý chấp nhận.”
“Mẹ kế, ngươi điên rồi sao?”
Mario mắng to: “Người này chính là Hắc Y A Tán. Nói không chừng hắn muốn luyện thi thể em trai thành tiểu quỷ. Cốt nhục Chung gia ta không cho phép bị người ta sỉ nhục như thế.”
Vừa dứt lời, hắn ta rút một cây súng lục từ trong ngực ra, nhắm ngay Hạ Thiên: “Lập tức bỏ em trai ta xuống.”
Hạ Thiên hoàn toàn không thèm nhìn Mario, ngân châm không chút do dự đâm vào mi tâm bé trai, chậm rãi rót băng hỏa linh khí vào.
Bây giờ hắn đã khôi phục tu vi Độ Kiếp Kỳ, đồng thời băng hỏa linh khí cũng gia tăng một mảng lớn, cách luyện ra kiếp lực cũng chỉ còn thiếu nửa bước.
Cái này gọi là cải tử hoàn sinh.
Trước kia, hắn đã có thể cứu sống người chết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vừa chết chưa được bao lâu.
Hiện tại, năng lực ở phương diện này của hắn lại càng tăng thêm một tầng. Người chết một hai ngày, chỉ cần thi thể không bị tổn hại, hắn vẫn có thể cứu sống.
“Dừng tay, dừng tay lại cho ta.”
Mario gấp lên, sau đó bóp cò súng về phía Hạ Thiên.
Đùng.
Tiếng súng vang lên.
Có người hét lên rồi ngã gục.
Người trong ngoài gian phòng nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi đến thất thố.
“Đại thiếu gia.” Mắt lão quản gia muốn lồi ra, vội vàng tiến lên ôm Mario đã ngã quỵ.
Châm của Hạ Thiên vững vàng như Thái Sơn.
Sau vài giây, nước chảy mây trôi, hành châm hoàn tất.
“Được rồi.”
Hạ Thiên cất ngân châm, biểu hiện cũng không có chút ba động.
Kim Hương Nguyệt do dự, nhìn ngực con trai của mình, cũng không thấy có gì thay đổi: “Cái này, cái này… xong rồi sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Thiên đáp.
Kim Hương Nguyệt nhìn chằm chằm con của mình, một lúc lâu sau cũng không có dấu hiệu sống lại: “Nhưng mà nó…”
“Đúng là hồ nháo.”
Lúc này, một hòa thượng mặc áo bào trắng mang theo một đám người vội vàng xông vào.
Đám người lão quản gia nhìn thấy hòa thượng mặc áo bào trắng, tất cả đều quỳ xuống, vô cùng thành kính.
“A Tán Phổ.”
Mặc dù Kim Hương Nguyệt không tin Phật nhưng cũng vô cùng cung kính đối với hòa thượng trước mắt.
“Hai người các ngươi là ai?”
Hòa thượng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Còn ngươi nữa, vì sao ngươi lại sỉ nhục thi thể của một đứa bé như thế? Quả thật là hành vi của ác quỷ, không thể tha thứ.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là con lừa trọc ngoại quốc thì ta không đánh ngươi nhé.”
“Ngươi nói cái gì?” Hòa thượng giận tím mặt: “Ngươi có biết ta là ai hay không?”
Kim Hương Nguyệt vội vàng thấp giọng nhắc nhở Hạ Thiên: ‘Hạ tiên sinh, vị này là đại pháp sư nổi tiếng lừng lẫy ở kinh đô, xưng là A Tán Phổ. Các ngươi tuyệt đối đừng nên bất kính với ông ta. Nếu không, hậu quả khó mà lường được.”
“Đại pháp sư?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi hãy dùng pháp thuật cho ta xem một chút đi.” Kim Hương Nguyệt bó tay: ‘Đại pháp sư chính là cao tăng hữu đạo. Chồng của ta cố ý mời ông ấy đến tụng kinh cầu phúc cho nhà của ta. Chuyện chùa miếu mà các ngươi muốn tìm, ban đầu ta cũng dự định nhờ ông ấy hỗ trợ. Các ngươi mau quỳ xuống tham kiến pháp sư đi, đừng để ông ấy trách tội.”
“Ta không có thói quen quỳ trước ai cả.” Tô Bối Bối khinh thường nói: “Hơn nữa, người tin ông ta là nhân tài thì cho rằng ông ta là cao tăng. Còn đối với ta mà nói, ông ta cũng chỉ là một lão hòa thương mà thôi.”
“Mời ta tức là kính Phật.”
Hòa thượng tức giận trừng mắt nhìn Tô Bối Bối: “Các ngươi bất kính với Phật, lại sỉ nhục thi thể của một đứa bé. Nơi này không chào đón các ngươi, các ngươi mau cút ra ngoài đi.”
“Ngươi là cái thá gì chứ?” Hạ Thiên nói: “Không nói trước ngươi có phải cao tăng hay không, đoán chừng ngay cả hòa thượng ngươi còn không phải. Đứa bé này vốn do ngươi giết chết, ngươi còn tự xưng người tốt ở đây làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận