Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4155: Thế giới này không phải do ngươi nói

Kim Hương Nguyệt sửng sốt, nghi hoặc nhìn hòa thượng áo bào trắng: “A Tán Phổ, ngươi đang nói cái gì? Vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy Hạ tiên sinh thi châm cho con của ta. Hắn là thần y, có thể cải tử hồi sinh.”
“Hắn nói hắn là thần y thì hắn là thần y sao?” Hòa thượng mặc áo bào trắng ngữ trọng tâm trường nói: “Chung phu nhân, ngươi bị nghiệt chướng che mờ con mắt. Bần tăng sẽ khai quang cho ngươi, loại trừ mê vụ, để ngươi nhìn thật kỹ trên thế giới trong sạch này còn có hai tên ác quỷ đó.”
Dứt lời, ông ta đưa tay đặt lên đỉnh đầu Kim Hương Nguyệt. Một luồng ánh sáng màu trắng từ lòng bàn tay của ông ta rót xuống đầu Kim Hương Nguyệt.
“Ngươi đúng là to gan lớn mật, dám hại người trước mặt chúng ta.” Tô Bối Bối nhìn thấy, cũng lười nói câu khách sáo, lách mình bước đến, một quyền đánh vào mặt hòa thượng mặc áo bào trắng.
Bành.
Bỗng dưng, một bóng người ngăn trước mặt hòa thượng áo bào trắng, đỡ được một quyền của Tô Bối Bối.
“A?” Tô Bối Bối nhìn thoáng qua người đến, phát hiện chính là lão quản gia, không nghĩ đến người này lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Gương mặt lão quản gia trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Bối Bối: “A Tán Phổ là cao tăng đắc đạo, tuyệt không cho phép các ngươi sỉ nhục ngài ấy. Chết đi.”
Nói xong, hai tay ông ta biến thành lợi trảo chộp đến mặt và cổ họng của Tô Bối Bối.
“Cút sang một bên.”
Tô Bối Bối liếc mắt, một cước đạp bay lão quản gia ra ngoài.
Bành.
Lão quản gia giống như đạn pháo bay ra ngoài, va đổ bức tường, ngã vào trong sân.
“Ngươi.” Hòa thượng áo bào trắng trừng mắt, lộ ra biểu hiện ngoài ý muốn nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: ‘Ngươi dám ra tay trước mặt bần tăng, quả thật là ác quỷ phụ thân. Hộ pháp đâu?”
“Có.”
Mấy người mặc tăng phục màu trắng thân hình cường tráng vọt vào, cầm côn bổng trong tay trừng mắt nhìn Hạ Thiên và Tô Bối Bối.
“Mau đánh hai người bọn họ ra ngoài cho ta.” Hòa thượng áo bào trắng chỉ tay vào Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Bọn chúng là ác quỷ quấn thân, cứ đánh chết không cần nói.”
“Rõ.” Đám hòa thượng cường tráng lĩnh mệnh, vung côn bổng trong tay chiếu chuẩn đỉnh đầu Hạ Thiên và Tô Bối Bối mà đập tới.
Tô Bối Bối hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là một đám hòa thượng xấu xa, mở miệng ngậm miệng toàn đánh chết người, còn nói mình là người tu Phật, đúng là buồn cười.”
“Bi mẫn Bồ Tát, nộ mục Kim Cương, đều là ngã Phật từ bi.”
Hòa thượng áo bào trắng hừ lạnh một tiếng, sát tính càng đậm: “Huống chi hàng yêu phục ma vốn là chuyện đương nhiên. Trừ ác không hết chính là đáng trách.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nói sao cũng nghe có lý hết. Đáng tiếc, thế giới này không phải do ngươi nói.”
Bành bành.
Tô Bối Bối một cước đá văng hai tên hòa thượng đang vây công nàng, lạnh lùng nói: ‘Ta thấy ngươi mới là ác. Vừa rồi ngươi còn định đập đầu Kim phu nhân nữa mà.”
“Nói bậy nói bạ.” Hòa thượng áo bào trắng lạnh lùng nói.
Kim Hương Nguyệt cũng quát theo: “Nói bậy nói bạ.”
“Đổi đao, kết phục ma trận.”
Sát khí trong mắt hòa thượng áo bào trắng càng tăng lên nhưng ngoài miệng vẫn niệm Phật hiệu: “A Di Đà Phật, tuy hàng yêu phục ma nhưng vọng động sát niệm cũng là không nên. Bần tăng tự phạt sao chép kinh văn ba ngàn lần.”
Đám hòa thượng bỗng nhiên lột côn bổng trong tay mình xuống, lộ ra lưỡi đao có cạnh sắc hai bên thân.
“Chỉ mấy thứ này thôi sao, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Hạ Thiên thấy vậy, có chút nhàm chán: “Ngươi nhìn qua cũng chỉ là phế vật. Ngươi hẳn có sư phụ, mau gọi ông ta ra chịu chết đi.”
Bảy tám hòa thượng trẻ tuổi khua trường đao sáng như tuyết chém lung tung về phía Tô Bối Bối và Hạ Thiên.
Tô Bối Bối vừa né tránh vừa đạp bay từng tên hòa thượng ra ngoài.
Tuy nhiên, đám hòa thượng rất nhanh đứng dậy, cầm đao trong tay tiếp tục chém tới Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối còn tưởng rằng lực đạo của mình nhẹ, vì thế nàng đã tăng thêm mấy phần lực đạo ở chân, một lần nữa đạp bay đám hòa thượng.
Đám hòa thượng bay rớt ra ngoài, phun ra mấy ngụm máu tươi, nhưng tất cả đều đứng dậy, tự nhiên vô sự tiếp tục vung đao chém xuống.
“Những người này hình như có gì là lạ.” Tô Bối Bối sửng sốt, rất nhanh ý thức được vấn đề. Cho dù nàng đá chết đám hòa thượng đó, khả năng bọn họ vẫn cứ tiếp tục đứng lên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nhất định là đã trúng hàng đầu chứ sao.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tô Bối Bối có chút do dự hỏi.
“Còn có thể làm sao? Bọn họ muốn chết, vậy thì cứ để bọn họ chết chứ sao?” Hạ Thiên hờ hững nói.
Tô Bối Bối nói: “Những hòa thượng này cũng là bị người ta khống chế, không cần thiết phải giết chết bọn họ.”
Nàng hỏi tiếp: “Có phải giết tên A Tán gì đó, hàng đầu trong người bọn họ sẽ tự động giải trừ?”
“Bối nha đầu, nàng thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Hạ Thiên thuận miệng đáp.
Hòa thượng áo bào trắng nghe xong, không khỏi biến sắc la hoảng lên: “Chúng hộ pháp, mau trở về bảo hộ… Phốc.”
Lời còn chưa nói hết, người đã bay ra ngoài.
“Ta còn tưởng rằng ngươi có chút bản lãnh gì đó chứ, kết quả lại như thế này?”
Tô Bối Bối một kích thành công nhưng gương mặt xinh đẹp lại hiện lên sự nghi ngờ: “Hàng đầu sư yếu như vậy sao?”
Đúng vào lúc này, chỉ thấy nửa người trên của hòa thượng áo bào trắng vỡ ra, một cánh tay khô gầy như sợi dây leo bay ra, trong chớp mắt đã treo trên đỉnh đầu của nàng.
Tốc độ nhanh đến mức Tô Bối Bối có chút phản ứng không kịp.
Tiếp theo, chưởng lực như núi lở, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc: “Chết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận