Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2881: Đánh hắn ta về lại nguyên hình

Người khác nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi hoài nghi nhìn Ngôn Tử Mặc.
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy?” Ngôn Tử Mặc nhất thời bối rối không thôi, vội vàng rống to với Hạ Thiên: “Ngươi đang nói xấu người khác, tuyệt đối công báo tư thù. Trước khi tiến vào phù cung, ta và ngươi đã có mâu thuẫn. Bây giờ, ngươi rõ ràng cố ý nhắm vào ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình như vậy, cái gọi là mâu thuẫn, chỉ là tên ngốc ngươi bị ta đánh một trận mà thôi.”
“Hạ công tử, ngươi nói hắn là hung thủ, có chứng cứ gì không?” Tần Bảo Ngọc vẫn còn một chút hoài nghi với Hạ Thiên. Dù sao, biểu hiện và tính cách của Ngôn Tử Mặc không giống một cao thủ ẩn tàng.
Trương Chí Thanh lắc đầu, lạnh giọng nói: “Trên người hắn ta, nửa phần kiếm khí cũng không có, sao có thể là người dùng kiếm được? Nhãn lực của ngươi chẳng ra sao cả.”
“Ta tin Hạ Thiên.” Tiêu Diễm Diễm lại đứng về phía Hạ Thiên, vô cùng khẳng định: “Từ trước đến nay, hắn không bao giờ ăn nói mạnh miệng, càng không biết nói dối. Hắn nói người này là hung thủ, hắn ta nhất định là hung thủ, không sai đâu.”
“Ta không biết các ngươi đang định làm cái gì nữa.” Chiêm Mộ Tư nhất thời không biết dùng súng ngắn chỉ vào ai, đành lui về sau mấy bước nhìn tất cả mọi người: “Dù sao các ngươi đều rất nguy hiểm. Ta thấy, rời khỏi phù cung này an toàn hơn.”
Nói xong, Chiêm Mộ Tư cũng không quay đầu lại mà chạy đi, nhưng chưa đến một phút, hắn ta đã vội vàng chạy về, nói với mọi người: “Hỏng rồi, chúng ta không ra ngoài được.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tần Bảo Ngọc không hiểu.
“Ta không biết nên nói như thế nào, dù sao cũng không ra được.” Chiêm Mộ Tư lắc đầu, khó hiểu nói: “Cửa chính ở đây nhưng ta không ra được, giống như có một bức tường vô hình cản ta lại.”
Sắc mặt Tần Bảo Ngọc thay đổi, lập tức vọt đến phía cổng, nhưng rất nhanh đã trở về, sắc mặt vô cùng khó coi: “Có người thiết lập kết giới, bao phủ toàn bộ hoàng kim phù cung.”
Tiêu Diễm Diễm mắng to: “Hắn ta muốn vây chết chúng ta ở đây sao?”
“Kết giới thôi mà, chẳng vây khốn được ta đâu.” Trương Chí Thanh ngược lại không bối rối, lạnh giọng nói: “Chỉ là chuyện một kiếm trảm phá, chẳng có gì phải hốt hoảng.”
“Không đơn giản như vậy đâu. Người kia dám thiết lập kết giới, tất nhiên là muốn phòng ngươi một tay.” Biểu hiện Tần Bảo Ngọc ngưng trọng. Lúc này, hắn ta ngược lại hy vọng phỏng đoán của Hạ Thiên là thật. Nếu Ngôn Tử Mặc thật sự là người thần bí kia, bọn họ còn có hy vọng ra ngoài. Bằng không, hậu quả khó mà lường được.
“Bây giờ các ngươi cũng đã rõ rồi chứ, bóng người kia hoàn toàn không phải ta.” Ngôn Tử Mặc lập tức rũ sạch tội lỗi: “Vừa rồi ta vẫn luôn ở cùng với các ngươi, hoàn toàn không có thời gian bố trí kết giới.”
“Điều này cũng chưa chắc.” Trương Chí Thanh phản bác: “Ngươi chỉ cần bố trí trận pháp trước đó, chỉ để lại trận nhãn, ngươi có thể tùy thời phát động kết giới.”
Ngôn Tử Mặc im lặng, sau đó hỏi: “Vậy tại sao ta lại muốn vây khốn mình trong kết giới?”
“Bởi vì ngươi ngu xuẩn chứ sao?” Hạ Thiên mỉm cười nói.
“Không phải ngu mà là xấu, xấu đau xấu đớn.” Ánh mắt Tiêu Diễm Diễm lạnh lại, phỏng đoán: “Ngươi muốn nhốt chúng ta bên trong, sau đó làm ra vẻ thúc thủ vô sách. Hoặc ngươi muốn vây chết chúng ta, một mình đến Tiểu Tiên Giới, như vậy chẳng ai tranh với ngươi cả.”
Tần Bảo Ngọc khó có thể hiểu được: “Thí luyện Tiểu Tiên Giới lần này, tất cả mọi người đều có thể lựa chọn tiên tông phù hợp cho mình, hoàn toàn không có quan hệ cạnh tranh, làm như vậy chẳng khác nào vẽ vời thêm chuyện.”
Hạ Thiên duỗi lưng một cái: “Suy nghĩ ngu ngốc thường hay khác với người bình thường, ngươi không nghĩ ra, không có nghĩa là hắn ta không nghĩ ra. Ngươi cảm thấy chuyện này làm chẳng có gì tốt, nhưng hắn ta sẽ làm, hơn nữa còn làm rất tốt.”
Chiêm Mộ Tư không kiên nhẫn nói: “Chúng ta gạt những chuyện khác sang một bên đi, trước nhìn xem có thể phá kết giới này hay không. Nếu không, cho dù Tiểu Tiên Giới mở cửa, chúng ta cũng không ra ngoài được.”
“Không.” Trương Chí Thanh lắc đầu: “Ta có thể ra ngoài bất cứ lúc nào nhưng ta không thể để cho hung thủ trốn thoát được. Bằng không, đó sẽ là sự sỉ nhục cả đời của Trương mỗ.”
Tần Bảo Ngọc thở dài: “Đáng tiếc, chúng ta không có thủ đoạn minh xác có thể nhận dạng hung thủ.”
“Cần chi nhận dạng.” Tiêu Diễm Diễm chỉ vào Ngôn Tử Mặc: ‘Một trăm phần trăm chính là hắn ta.”
Ngôn Tử Mặc tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Tiêu Diễm Diễm: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người của Tiêu gia thì ta không dám làm gì ngươi. Nếu ngươi còn nói xấu ta nữa, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Vậy ngươi không khách sáo cho ta xem thử xem.” Tiêu Diễm Diễm không chút yếu thế đáp lại một câu, sau đó quay sang nói với Hạ Thiên: “Ta nhìn tên ngốc này cũng rất khó chịu, ngươi mau đánh hắn ta hiện nguyên hình đi.”
Hạ Thiên tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, lười biếng nói: “Thật ra rất đơn giản, ngươi cứ đánh hắn ta hiện nguyên hình là được mà.”
Tiêu Diễm Diễm hơi cố kỵ: “Tốc độ tên gia hỏa này quá nhanh, nếu chẳng may hắn ta biến thành bóng đen, lại giống như con cá chạch, ta không thể bắt được.”
“Bây giờ hắn ta biến thành bóng đen, chẳng phải tương đương với việc hiện nguyên hình sao.” Bạch Tiêm Tiêm cười nói.
“Đúng vậy.” Tiêu Diễm Diễm hiểu ra, trừng mắt nhìn Ngôn Tử Mặc: “Ngươi tốt nhất cứ liều chết đi nhé. Nếu không, tỷ tỷ ta không cách nào chơi tận hứng được đâu.”
Nói xong, góc áo Tiêu Diễm Diễm tung bay, cả người trong nháy mắt đã đến trước mặt Ngôn Tử Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận