Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2812: Ai nói ngươi kiếm của ta đã nát

“Kiều tiên tử có biện pháp khiến hắn ta hiện hình?” Kiếm Cửu Minh có chút ngoài ý muốn. Yêu nhân Ma giáo đều có bản lĩnh ngụy trang thành người bình thường. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ rất khó tiêu diệt.
Kiều Tiểu Kiều nhìn vào những người có mặt, chậm rãi nói: “Chỉ cần hỏa khí đạt đến một trình độ nhất định, người của Vạn Hỏa Giáo nhất định sẽ hiện ra Bạch Cốt Khô Lâu Tướng.”
“Vậy thì tốt quá.” Kiếm Cửu Minh mỉm cười: “Chú Kiếm sơn trang không có cái gì khác, nhưng hỏa khí thì tích lũy vô số. Bây giờ, ta sẽ để cho tất cả kiếm lô khai hỏa.”
Kiều Tiểu Kiều khoát tay: “Vẫn còn chưa đủ.”
“Chưa đủ? Vậy thế nào mới đủ?” Kiếm Cửu Minh không hiểu hỏi: “Trong sơn trang không có linh vật nào có thể phóng ra lửa.”
“Có.” Kiều Tiểu Kiều nhìn thanh thần kiếm đang lơ lửng bên trên.
Toàn thân Kiếm Cửu Minh run lên, lắc đầu liên tục: “Không, không thể nào như vậy được. Thần kiếm là tâm huyết đời thứ ba của lão phu ta, góp nhặt hỏa khí ngàn năm mới có thể chế tạo được một thanh. Hơn nữa, cho dù Kiều tiên tử muốn dùng, không khai phong cũng không phát huy được hiệu dụng lớn nhất của nó.”
“Không cần khai phong.” Cố Hàm Sương thản nhiên nói: “Chỉ cần đánh nát nó, tất nhiên có thể tản ra hỏa khí đầy đủ.”
Kiếm Cửu Minh lắc đầu cười khổ: “Đây chính là thần kiếm, cho dù không khai phong, cũng không phải phàm binh có thể đánh nát.”
“Ta có thể đánh nát nó.” Cố Hàm Sương nói mà không hề có biểu cảm gì.
“Đây chính là thần kiếm ngàn năm mới có được.” Kiếm Cửu Minh đột nhiên nhớ đến Thiên Phi nương nương Đảo Thần Tiên đều có tu vi Độ Kiếp Kỳ, xác thực có thể đánh nát thần kiếm. Ông lập tức cầu khẩn: “Cố tiên tử, tuyệt đối đừng làm như vậy. Đây là tâm huyết đời thứ ba của Chú Kiếm sơn trang, cũng là hy vọng của mấy chục vạn kiếm khách Thanh Kiếm Châu. Ngươi có thể lấy nó đi nhưng đừng làm hỏng nó.”
“Cái gọi là thần kiếm này, trong tay ta lại không đáng một đồng.” Cố Hàm Sương quay người đối mặt với thanh trường kiếm đỏ bừng, đột nhiên vận linh khí toàn thân huy kiếm chém xuống.
“Ngươi muốn làm gì? Dừng tay.” Kiếm Cửu Minh mở to mắt như muốn rách cả mí mắt, thậm chí không quan tâm đến an nguy của bản thân, vọt đến trước mặt thần kiếm, muốn ngăn lại kiếm của Cố Hàm Sương.
Đáng tiếc, vẫn trễ.
Hai kiếm va chạm nhau, một luồng linh áp mãnh liệt như biển gầm thổi tới, khiến tất cả mọi người có mặt tại diễn võ trường không cách nào đứng thẳng.
Cạch.
Một tiếng vang giòn, thần kiếm vô sự nhưng kiếm của Cố Hàm Sương lại bị nát.
“Ta đã nói rồi mà, thần kiếm không thể bị phàm binh phá hư.” Kiếm Cửu Minh thở phào một hơi, nói với Cố Hàm Sương và Kiều Tiểu Kiều: “Hai vị tiên tử, các ngươi nên tìm phương pháp khác để tìm yêu nhân Ma giáo đi.”
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương đều im lặng không nói, chỉ thản nhiên nhìn thanh thần kiếm.
“Cái này, cái này…” Kiếm Cửu Minh đưa mắt nhìn thần kiếm, nhìn thấy hỏa khí khuấy động bên trong thần kiếm, sau đó từng bạch cốt khô lâu hiện ra.
Toàn bộ diễn võ trường, ngoại trừ Kiều Tiểu Kiều, Cố Hàm Sương và Võ Cửu, cũng chỉ có Kiếm Cửu Minh, Thiết Thanh Phong và thiếu nữ là còn duy trì hình dáng bình thường, những người còn lại đều lộ ra bạch cốt khô lâu tướng.
“Kiếm trang chủ, Thiết đại nhân, các ngươi có bao giờ nghĩ đến cảnh tượng này chưa?” Kiều Tiểu Kiều mỉm cười hỏi Kiếm Cửu Minh và Thiết Thanh Phong.
Kiếm Cửu Minh nói không ra lời, Thiết Thanh Phong lại càng sợ mất mật. Ông ta vạn lần không nghĩ đến con của mình cũng là người của Vạn Hỏa Giáo. Ông ta không thể chấp nhận được sự thật này.
“Một số là bản tướng, một số khác bị ô nhiễm, vẫn còn khả năng cứu được.” Cố Hàm Sương nhìn bạch cốt khô lâu đằng trước, chậm rãi nói.
Đám kiếm khách hóa thành bạch cốt khô lâu bị bại lộ chân tướng, cũng không che giấu nữa.
“Chúng ta giết những người đó, cướp hỏa Mạch thần kiếm đi.” Trên đầu Tiêu Thính Vũ xuất hiện hỏa tinh, ra lệnh cho những người khác.
“Để ta đến lấy thần kiếm.” Vân Tề Liệt thả người nhảy lên, đưa tay chộp tới thần kiếm đang lơ lửng giữa trời. Đáng tiếc, hắn ta vừa mới chạm vào thần kiếm, lập tức bị một luồng hỏa khí mãnh liệt thiêu đốt thành tro.
Kiếm Cửu Minh vô thức nói: “Hỏa khí thần kiếm vẫn còn, không thể chạm trực tiếp, nhất định phải sử dụng Tàng Hỏa Sao thì mới có thể gỡ xuống.” Vừa dứt lời, ông cũng cảm thấy không được bình thường. Tại sao ông lại phải đi nói điều này cho yêu nhân Ma giáo chứ, không khỏi cả kinh che lấy miệng.
Võ Cửu một cước đáp bay Kiếm Cửu Minh.
“Đi lấy Tàng Hỏa Sao đi.” Tiêu Thính Vũ ra lệnh cho một trang đinh đi lấy Tàng Hỏa Sao. Tất cả những người còn lại tập trung bao vây Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương. Hắn ta biết, nếu không giải quyết đám nữ nhân này, cho dù hắn ta có lấy được thần kiếm cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Bại nhiều lần như thế, các ngươi còn cảm thấy mình có phần thắng sao?” Cố Hàm Sương khinh thường hỏi ngược lại.
Tiêu Thính Vũ lạnh giọng trả lời: “Trường kiếm của ngươi đã bể, không còn chỗ dựa vào. Giết ngươi cũng chẳng phải việc gì khó.”
“Ai nói ngươi kiếm của ta đã nát?” Cố Hàm Sương lạnh nhạt hỏi lại.
“Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ không đúng sao?” Tiêu Thính Vũ cười lạnh không thôi.
“Dĩ nhiên không phải rồi. Nát chính là thanh thần kiếm đó.” Cố Hàm Sương bỗng nhiên đưa tay chỉ. Thanh thần kiếm đang lơ lửng bỗng nhiên răng rắc một tiếng, biến thành hỏa khí bay về phía đầu ngón tay của nàng, ngưng kết thành một thanh kiếm màu xanh đỏ giao nhau: “Đây mới là kiếm của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận