Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3063: Các ngươi ai dám động ta?

“Không hổ là đệ tử Trương Minh Đà, thái độ quá càn rỡ.”
Trán Trịnh Hưởng Sơn hiện lên gân xanh, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái nổi giận nhưng vẫn cố nhịn không phát tác.
“Đây không phải càn rỡ mà là khiêm tốn.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu muốn càn rỡ, đám ngớ ngẩn các ngươi đã sớm bị ta xử lý rồi.”
“Làm càn.”
“Thái độ của ngươi là gì?”
“Cho dù sư tổ của ngươi cũng không dám vô lễ với Trịnh hội trưởng như thế.”
“Chi bằng chúng ta giết chết hắn, diệt đi Quỷ Y Môn, chấm dứt hậu hoạn.”
Đám người đi theo đằng sau Trịnh hội trưởng bắt đầu la ầm lên.
“Thú vị nhỉ! Nếu các ngươi thật sự có bản lãnh này, ta lúc nào cũng hoan nghênh các ngươi ra tay.” Hạ Thiên mỉm cười nhìn đám người trước mặt, khinh thường nói: “Ta sẽ đứng ở đây, các ngươi ai dám động ta?”
Tất cả đều im lặng. Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Dù sao, vừa rồi tất cả đều tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên dễ dàng đạp bay Tả thiếu gia Dược Vương Cốc. Tuy nói Tả thiếu gia cũng không phải nhân vật lợi hại gì, nhưng trong số bọn họ thậm chí có người còn không bằng Tả thiếu gia.
Hạ Thiên cười một tiếng: “Một đám người ngay cả can đảm cũng không có thì đừng ở đây chướng mắt nữa. Nếu không, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở trước.”
“Hạ Thiên, ngươi đừng quá tự cho mình là đúng.”
Mặc dù Trịnh Hưởng Sơn cũng cảm thấy hành động đám người của mình hơi mất mặt một chút, nhưng cũng không thể không giữ thể diện của hiệp hội: “Hôm nay lão phu đến đây là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, nhưng ngươi không phối hợp thì thôi.”
“Nếu đã xong, vì sao ngươi còn chưa chịu cút đi?” Hạ Thiên bĩu môi.
“Ngươi.”
Trịnh Hưởng Sơn một lần nữa mắc nghẹn. Ông ta thở ra một hơi, trịnh trọng nói: ‘Ta đến thông báo cho ngươi biết, thịnh hội giới y học Nam Cương sẽ được cử hành vào nửa tháng sau. Nhưng trước đó, lão phu cần khảo hạch tư chất các môn phái y học và dược đường.”
Nói xong, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Hạ Thiên, giọng nói lạnh lại, nhưng thái độ có vẻ cởi mở hơn: “Mặc dù năm đó Trương Minh Đà phạm vào đại tội nhưng là hội trưởng, ta cần đối xử một cách công bằng với môn phái y giới. Quỷ Y Môn tất nhiên cũng nằm trong số đó. Sáng ngày mai, tại Cổ Nguyên Lâu Nguyệt Phương Trấn, lão phu chờ ngươi đại giá. Nếu ngươi không đến, Quỷ Y Môn sẽ bị xóa tên khỏi thế giới từ đây. Ngươi và sư phụ của ngươi Trương Minh Đà sẽ không được tiếp tục hành y nữa.”
Hạ Thiên khinh thường, thản nhiên nói: “Quỷ Y Môn có bị xóa tên liên quan gì đến ta. Tuy nhiên, ta nhất định sẽ đến. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể tìm được cao thủ chân chính, nếu không, ta sẽ chán lắm đấy.”
“Hừ, y giới Nam Cương ta nhân tài đông đúc. Đến lúc đó ta sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt.” Trịnh Hưởng Sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó phẩy tay bỏ đi, Đám tùy tùng của ông ta tất nhiên cũng rời đi theo.
“Ngươi đồng ý?” A Cửu có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mắng bọn họ ngớ ngẩn, sau đó trực tiếp từ chối.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Cửu nha đầu, không phải ngươi vẫn luôn nói nhàm chán sao? Ta đang tìm thú vui cho nàng đấy.”
“Khoan đã.” A Cửu cau mày, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Lời này là ta nói với tỷ tỷ trước đó. Khi đó trong phòng chỉ ta và tỷ ấy, tại sao ngươi lại biết?”
“Ta đã biết.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Chồng của nàng không có gì làm không được, ngươi quên rồi sao?”
“Có quỷ mới tin ngươi đấy.” A Cửu biết tính cách của Hạ Thiên, vì thế nàng mới không tin vào mấy lời nói nhảm này.
Hạ Thiên mỉm cười ôm A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng nói sai rồi. Mặc kệ nàng có tin ta hay không, trên đời này đều không có quỷ.”
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi một chút cũng không thay đổi. Ta thấy ngươi giống quỷ nhất trong số đám quỷ trên thế giới này.” Lúc này, một tiếng cười vang lên.
“A, nhị sư phụ, nhìn ông vẫn rất tiêu sái.” Hạ Thiên quay đầu nhìn lại, phát hiện người đến chính là Nhị sư phụ Ngải Luân của hắn.
Ngải Luân cười một tiếng, sải bước bước qua, nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Khách đến, không mời vào nhà uống chén trà sao?”
“Ngải Luân tiên sinh, mời vào.” A Cửu sửng sốt, lập tức tránh sang một bên mời Ngải Luân vào nhà.
“Gọi tiên sinh gì chứ? Ngươi là nữ nhân của Hạ Thiên, cứ giống như tên hỗn tiểu tử này gọi ta Nhị sư phụ được rồi.” Ngải Luân cười lớn đẩy Hạ Thiên một cái: “Ta tìm ngươi có việc, chúng ta vào trong rồi nói.”
A Cửu mỉm cười xấu hổ. Quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên đích thật không cần nói cũng biết, nhưng bị trưởng bối của Hạ Thiên nói thẳng ra như vậy, nàng vẫn có chút không được quen lắm.
Hạ Thiên mỉm cười: “Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi ông.”
“Ngươi có chuyện gì hỏi ta chứ?” Gương mặt Ngải Luân hiện lên sự nghi ngờ, sau đó ông đột nhiên cảm nhận được sự không đúng: “Không phải lão đại và lão tam lại nói hươu nói vượn gì với ngươi chứ?”
‘Nhị sư phụ, xem ra ông xác thực có biến.” Hạ Thiên rất thông minh, trong nháy mắt đã chứng thực được một số thông tin thông qua nét mặt của Ngải Luân.
Sắc mặt Ngải Luân tối đen, hơi oán giận Trương Minh Đà và Lữ Nhân: “Hai tên khốn kiếp kia lại nói xấu ta.”
Ba người bước vào phòng. Y Tiểu Âm đã sớm nghe được âm thanh bên ngoài, đã pha sẵn trà cho Ngải Luân. Chờ ông bước vào, nàng nói: “Ngải tiên sinh, mời người uống trà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận