Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3542: Một người cũng không tha

“Vợ tiếp viên hàng không, nàng còn chưa hiểu sao?”
Hạ Thiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nói: “Không sao, mấy chuyện này chỉ cần cẩn thận suy nghĩ lại một chút sẽ hiểu thôi.”
“Ngươi cứ việc nói thẳng.” Nhiếp Tiểu Lý không muốn lăn tăn chuyện này quá nhiều.
“Thật ra rất đơn giản.” Hạ Thiên mỉm cười, bắt đầu giải thích với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, suy nghĩ của nàng đối với hai người này ngay từ đầu là gì?”
Nhiếp Tiểu Lý suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hai người bọn họ làm hại Hoàng Sơn gần trăm năm, đương nhiên chết chưa hết tội.”
“Vậy thì đúng rồi.” Hạ Thiên chớp mắt: “Vừa rồi thì sao?”
“Vừa rồi? Có cái gì không đúng… Hả?” Nhiếp Tiểu Lý sững sờ, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, đột nhiên giật mình tỉnh lại, gương mặt xinh đẹp không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Bất tri bất giác, nàng đã bị dẫn lệch khỏi tiết tấu.
Vốn hai người này chết chưa hết tội, nàng cũng không muốn buông tha cho bọn họ. Vừa rồi, nàng bị hành động giống như hy sinh của nam nhân mặc áo bào thêu nhánh tùng kích thích, vô thức muốn dựa theo lời nói của hắn ta mà làm.
Nếu lão giả râu quai nón cường đại đến mức nhất định, nàng và Hạ Thiên đều không có biện pháp, như vậy hành vi của nam nhân mặc áo bào thêu nhánh tùng miễn cưỡng cũng được xem là lấy công chuộc tội.
Nhưng cục diện bây giờ không phải vậy.
Hạ Thiên hoàn toàn nắm trong tay cục diện, sinh tử của hai người này chỉ nằm trong một ý niệm của hắn mà thôi.
Logic đằng sau hành vi lần này của nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng rất đáng suy nghĩ.
“Hai người kia, ta có thể giết bất cứ lúc nào, cho nên không cần bất cứ người nào trợ giúp.” Hạ Thiên sợ Nhiếp Tiểu Lý còn chưa suy nghĩ rõ ràng, liền chỉ vào nam nhân mặc áo bào thêu nhánh tùng: “Nếu nàng dựa theo lời hắn ta mà làm, nàng sẽ phải nhận ân tình của hắn ta. Với tính cách hiền lành của nàng, nàng còn có thể ra tay giết hắn ta sao?”
Nhiếp Tiểu Lý đặt mình vào hoàn cảnh lúc đó, liền lắc đầu.
Nếu nam nhân mặc áo bào thêu nhánh tùng thật lòng kéo lại lão giả râu quai nón, giúp nàng có cơ hội giết chết đối phương, nàng không thể nào không nhìn phần nhân tình này.
n tình, thứ này không liên quan đến lớn hay nhỏ.
Chỉ cần ngươi nhận ân tình, vậy thì ngươi đã rơi vào bẫy.
Đương nhiên, bản thân vô tình vô nghĩa, không thèm quan tâm, nó lại là chuyện khác.
“Vợ tiếp viên hàng không, nếu nàng cảm thấy bọn họ chết chưa hết tội, vậy thì một người cũng không tha thứ.” Hạ Thiên nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Tiểu Lý, nghiêm túc nói: “Mấy thứ ngu ngốc này sẽ không thay đổi đâu. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, nàng cứ kiên trì suy nghĩ ban đầu của mình.”
Mặc dù Nhiếp Tiểu Lý không thể nào đồng ý với lý luận của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng hiểu hắn muốn nói cái gì. Đơn giản chỉ là muốn khuyên nàng đừng dao động, càng không nhân từ với địch nhân.
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy.” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng gấp lên, quát lớn với Hạ Thiên: “Ta liều chết ngăn ông ta lại, ngươi không lĩnh tình cũng không sao, lại còn muốn bỏ đá xuống giếng, đây không phải lấy oán trả ơn sao?”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, bỗng dưng phi thân lên, đạp bay lão giả râu quai nón, bao gồm luôn nam nhân mặc áo bào thêu nhánh tùng ra ngoài.
Hai người giống như đạn pháo bay ra ngoài, đâm vào vách tường động phủ, dính chặt như bức tranh, gỡ cũng không gỡ ra được.
Phốc.
Nam nhân mặc áo thêu nhánh tung phun máu, trực tiếp ngất đi.
Lão giả râu quai nón chống đỡ sóng lực đao. Mặc dù hơi choáng váng, nhưng ông ta vẫn ổn định tinh thần như cũ. Ông ta nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, ta thừa nhận đã đánh giá thấp ngươi, nhưng giết lão hủ, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt. Chi bằng chúng ta giao dịch với nhau, như thế nào?”
“Tại sao mấy tên ngu ngốc sắp bị ta xử lý đều muốn làm giao dịch với ta nhỉ?” Hạ Thiên bật cười, biểu hiện khinh thường: “Tuy nhiên, ta không cảm thấy hứng thú làm giao dịch với những người sắp chết.”
Lão giả râu quai nón thẹn quá hóa giận, lại sợ chết, đành phải cố nén hỏa khí trong lòng, cầu khẩn: “Lão hủ nói thế nào cũng đã sống mấy trăm năm, chỉ cần các ngươi thả ta, ta có thể nói bí phương trường sinh bất lão cho các ngươi biết. Chẳng lẽ các ngươi không muốn trường sinh bất lão sao?”
“Đúng là ngu ngốc bên trong những kẻ ngu ngốc.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, mấy chuyện trường sinh bất lão đối với ta mà nói chỉ là trò trẻ con, không cần ngươi nói cho ta biết.”
“Vậy các ngươi có biết tôn chủ dưới đáy là ai không?” Lão giả râu quai nón thấy chiêu này không có tác dụng, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Hắn ta là ma chủ một phương của Xích Nguyệt ma tộc. Đây chính là lục ma… A!”
Còn chưa nói hết, đầu ông ta đột nhiên lớn hơn gấp mười. Tiếp theo, bộp một tiếng, cả người ông ta trong nháy mắt nổ tung, biến thành một chùm hắc vụ, tiêu tán vô tung.
“Ông ta đây là…” Nhiếp Tiểu Lý giật mình, không khỏi quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng, chỉ vào cánh cửa đằng xa: “Có người không muốn lão bạch si này lộ ra chân tướng chứ sao.”
“Ninh tỷ tỷ, còn Kim Ti tỷ tỷ đâu?” Nhiếp Tiểu Lý nhìn chung quanh, không thấy Ninh Nhụy Nhụy và khỉ lông vàng, không khỏi có chút lo lắng.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi.” Hạ Thiên ôm eo Nhiếp Tiểu Lý, cười nói: “Tình huống nơi này, tiểu muội chân dài đủ sức ứng đối. Còn con khỉ cái kia, nàng không cần lo lắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận