Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3819: Nàng còn nói xấu ta

“Việc rất nhỏ mà thôi.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Chuyện này chẳng có gì quan trọng, chẳng qua chỉ tiện tay mà làm.”
Nói xong, Hạ Thiên lấy ra ngân châm, đâm vào mấy đại huyệt gần đan điền khí hải của Ninh Vọng Hải.
Sau hai ba giây, ngân châm đi qua mấy chu thiên, hắn lập tức thu châm lại.
“Đi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Gia gia, ông cảm thấy thế nào?” Ninh Nhụy Nhụy lo lắng nhìn Ninh Vọng Hải: “Có hữu hiệu hay không?”
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, nàng đang hoài nghi y thuật của ta sao? Nàng còn nhớ ta đã đánh nàng một lần, không, hai lần không?”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Hừ, tại sao lúc nào ngươi cũng nghĩ đến chuyện xấu nhỉ.”
“Đây cũng không phải chuyện xấu.” Hạ Thiên cười nói.
“Ta không thèm để ý đến ngươi nữa. Để ta kiểm tra xem tình huống của gia gia như thế nào.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
Lúc này, Ninh Vọng Hải đã nhắm mắt. Thời gian trôi qua bốn mươi năm, bây giờ một lần nữa ông cảm nhận được sự tồn tại của đan điền khí hải, trong đó quả nhiên có từng sợi tinh khí tinh thuần. Ông lập tức thử rút chân khí ra.
Ninh Vọng Hải quát khẽ một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, vận khí trong tay vỗ xuống cái bàn trà bằng đá cẩm thạch trước mặt.
Bành.
Chỉ thấy bàn trà bằng đá cẩm thạch cực kỳ rắn chắc biến thành một đống cặn bã.
“Quả nhiên đã khôi phục.” Ninh Vọng Hải vui mừng quá đỗi: “Tuyết Thủ này còn lợi hại hơn so với năm đó hai phần.”
“Đương nhiên rồi.” Hạ Thiên hơi có chút kiêu ngạo: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Chút hiệu quả đó còn không phải nhất định sao? Ninh gia gia ông muốn trở nên lợi hại hơn cũng chỉ là chuyện tiện tay một châm mà thôi.”
Ninh Vọng Hải lắc đầu, biểu hiện trịnh trọng: “Được rồi, ta đã rất hài lòng. Nếu còn cầu nhiều hơn, ngược lại không hay. Có thân thủ này rồi, ta về lại phái Tuyết Sơn mới xem như danh chính ngôn thuận.”
Hạ Thiên có chút nghi hoặc: “Ninh gia gia, thật ra ông có chuyện cần làm thì cứ để tiểu muội chân dài đi làm không được sao? Nếu tiểu muội chân dài làm không được, ông có thể tìm ta. Không có chuyện gì mà ta không làm được, cần chi phải đích thân đi làm như thế.”
Ninh Vọng Hải kiên định lắc đầu: “Ý tốt của ngươi, ta xin nhận, nhưng không cần. Chuyện này chỉ có thể chính ta đi làm. Đến lúc đó, Nhụy Nhụy cũng đừng đi theo, cứ ở lại Tuyết Thành giúp ngươi.”
“Gia gia, không thì để con đi theo ông.” Ninh Nhụy Nhụy thật sự lo lắng cho an nguy của gia gia nàng: “Hạ Thiên không cần con hỗ trợ đâu.”
“Không được.” Ninh Vọng Hải quả quyết từ chối.
Ninh Nhụy Nhụy biết tính cách của gia gia nàng, chuyện gì mà đã quyết, nàng có thuyết phục như thế nào cũng không được, đành phải quay sang nháy mắt với Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, mắt nàng bị khô sao? Nàng nháy mắt với ta làm gì?” Hạ Thiên không hiểu hỏi.
“Ngươi làm bộ gì chứ?” Ninh Nhụy Nhụy tức đến mức muốn đạp cho Hạ Thiên hai cước: “Ta muốn ngươi khuyên gia gia của ta.”
Hạ Thiên nói: “Vậy nàng nói thẳng là được rồi, nháy nháy làm gì.”
“Được rồi, Nhụy Nhụy, con đừng làm loạn nữa.” Ninh Vọng Hải đương nhiên biết cháu gái của mình muốn làm gì: “Ta biết các người lo lắng cái gì, yên tâm đi, nói thế nào ta cũng đã từng là đệ tử phái Tuyết Sơn. Hơn nữa, tuổi tác của ta cũng đã lớn, không còn xúc động như bốn mươi năm trước nữa đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi cau mày, thấp giọng nói: “Chỉ sợ chưa hẳn.”
Hạ Thiên lên tiếng: “Ninh gia gia, ông nên để tiểu muội chân dài đi theo ông đi. Nếu không, nàng ấy nhất định sẽ không tập trung tinh thần. Nói không chừng, nàng ấy còn kéo ta lên phái Tuyết Sơn gây sự đấy.”
“Đúng vậy, con tuyệt đối sẽ kéo Hạ Thiên lên núi.” Ninh Nhụy Nhụy lập tức nắm được ý trong lời nói của Hạ Thiên: “Hạ Thiên là kẻ chuyên gây sự. Đến lúc đó, hắn gây ra họa lớn bao nhiêu cũng khó nói.”
Hạ Thiên bất mãn trừng mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy: ‘Tiểu muội chân dài, nàng ít bị đánh đúng không? Ta giúp nàng, nàng còn nói xấu ta.”
“Ta không có nói xấu ngươi, ta chỉ nói sự thật.” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được trêu chọc.
Ninh Vọng Hải suy nghĩ một chút, sau đó thở dài nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Được rồi, con đi theo, nhưng mọi chuyện con cũng đừng nhúng tay vào, để ta xử lý.”
“Được, con tuyệt đối sẽ không nhúng tay.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười gật đầu, sau đó ném ánh mắt biết ơn về phía Hạ Thiên.
Ninh Vọng Hải nhìn hai tay của mình: “Bây giờ là lúc lên núi, giải quyết cho xong một số chuyện cũ trước kia.”
Bốp bốp bốp.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
“Ninh sư huynh, bốn mươi năm không gặp, nghĩ không ra phong thái của huynh vẫn không giảm, hơn nữa còn càng già càng dẻo dai.” Một lão giả tóc vàng bước vào, gương mặt chỉ toàn là vẻ hưng phấn.
Ninh Vọng Hải đưa mắt nhìn người đến, ý cười cũng hiện lên trên gương mặt: “Hoàng Hầu Tử, ngươi ngược lại phát tướng không ít, một chút cũng không còn tướng khỉ năm đó.”
“Haha, đừng gọi tên hiệu của ta trước mặt vãn bối chứ.” Bạch Vạn Bang lắc đầu cười khổ, sau đó lên tiếng chào Hạ Thiên, rồi lại nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi hẳn là cháu gái của cái người vô địch khắp thiên hạ kia đúng không?”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Đúng, ta tên Ninh Nhụy Nhụy. Ông là sư đệ của gia gia ta, vậy ta sẽ gọi ông một tiếng Bạch gia gia.”
“Ha ha, quả nhiên rất hiểu chuyện.” Bạch Vạn Bang cao hứng không thôi: “Tuy nhiên, ta cũng gánh nổi cái tiếng gia gia này. Năm đó, ở phái Tuyết Sơn, ta và gia gia ngươi là sinh tử chi giao đấy.”
Ninh Vọng Hải cũng là người thẳng tính, lười quanh co lòng vòng: “Hoàng Hầu Tử, ngươi đừng có làm bộ nữa. Ngươi gọi ta đến không phải vì giải quyết chuyện năm đó sao? Tối nay chúng ta lên núi, mau chóng giải quyết tất cả mọi chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận