Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4242: Ngươi cũng biết mình đánh không lại

“Hôm nay là ngày chết của ngươi, ai cũng không cứu được ngươi.”
Lão giả áo bào xanh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Kiều Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn Hạ Thiên, mỉm cười trêu chọc: “Chồng, xem ra Băng tỷ tỷ nói không có sai. Bản lĩnh kết thù của chàng đúng là đệ nhất thiên hạ. Ngay cả nơi này mà cũng có cừu gia của chàng.”
“Này, lão đầu nhi, ngươi là ai?”
Hạ Thiên có chút khó chịu hỏi: “Đồ đệ của ngươi là tên ngốc nào thế?”
Tô Diệp cũng cảm thấy khó hiểu, nói với lão giả mặc áo bào xanh: “Thanh Mộc lão cẩu, ngươi có phải cắn nhầm người hay không? Mặc dù tính tình của Hạ Thiên xác thực rất thúi nhưng trước đó hắn chưa từng đến Bắc Hãi giới, làm sao hắn giết chết đồ đệ của ngươi được?”
Ba vị Tông chủ còn lại cũng cảm thấy nghi hoặc. Bọn họ cũng cho rằng lời nói của lão giả thanh bào có chút khó hiểu.
“Mặc dù ta xử lý qua rất nhiều tên ngốc nhưng không phải người nào ta cũng giết. Ngươi đừng hòng đổ nước bẩn lên đầu ta.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Ngươi đừng có giảo biện. Ngươi giết đại đồ đệ của ta, lão phu đã tận mắt nhìn thấy.”
Lão giả áo bào xanh đột nhiên giận dữ, tay tay chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Gương mặt này của ngươi, cho dù hóa thành tro ta cũng nhận ra, tuyệt đối không nhận lầm.”
“Này, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?” Tô Diệp nhịn không được bĩu môi nói: “Đã hóa thành tro, còn mặt mũi đâu mà nhìn.”
“Ngươi câm miệng đi.” Lão giả áo bào xanh quay đầu quát lớn với Tô Diệp, ánh mắt đột nhiên biến thành năm màu, chỉ là năm màu bên mắt trái thoáng có chút ảm đạm.
Hạ Thiên nhìn thấy con ngươi năm màu của lão giả, rốt cuộc cũng có chút ấn tượng: “Thì ra ngươi là lão bạch si đó. Ngươi không chết, cũng xem như mạng ngươi lớn.”
Sự việc cũng không có gì phức tạp. Nếu nói, thật ra lại có chút phiền phức.
Khoảng mấy tháng trước, Hạ Thiên cùng với Y Tiểu m, còn có Triệu Thanh Thanh đuổi theo mấy tên ngốc của Thánh Thủ Môn, thẳng đến một ngôi cổ mộ ở núi Võ Công.
Hạ Thiên phát hiện ngôi cổ mộ đó thật ra là một vòng xoáy thời không, về sau mới biết được đây chính là cấm địa nối liền với Ngũ Hành Tông Bắc Hãn giới.
Cái gọi là thăm dò, thật ra đây chỉ là một cái bẫy mà tu tiên giả đặt trong ngôi cổ mộ, muốn lừa gạt đám người Hạ Thiên, kết quả bị phản sát. Tuy nhiên, trong quá trình này, bên ngoài khe nứt xuất hiện một con mắt năm màu rất lớn, hình như là sư phụ của tu tiên giả kia. Con mắt năm màu muốn kéo vòng xoáy thời gian về Bắc Hãn giới, vừa cứu được đồ đệ của ông ta vừa giết chết đám người Hạ Thiên.
Đáng tiếc, tính toán của ông ta đã thất bại. Con ngươi năm màu cũng bị Hạ Thiên chọc mù.
Hạ Thiên đương nhiên sẽ không thao thao bất tuyệt, chỉ thuận miệng giải thích với Kiều Tiểu Kiều hai ba câu.
“Chàng thật sự có khúc mắc với ông ta?”
Kiều Tiểu Kiều hơi ngạc nhiên: “Làm sao mà làm được thế? Đây là hai thế giới không liên quan gì nhau mà?”
“Cũng không tính là không liên quan.” Hạ Thiên nói: “Nếu quả thật không liên quan, chúng ta cũng sẽ không xuất hiện ở đây.”
“Nói như vậy xác thực rất có đạo lý.” Kiều Tiểu Kiều không khỏi rơi vào trầm tư. Có lẽ giữa trái đất và Tiên Vân đại lục, còn có thế giới khác đã có liên hệ từ sớm, chỉ là mối liên hệ này về sau đã bị người ta cố ý cắt đứt.
Cho nên, trên trái đất mới lưu lại nhiều khu vực thời không không ổn định như vậy, cũng có chuyện Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị không cẩn thận tạo thành vòng xoáy thời không, sau đó xuyên đến trái đất.
Tiền căn hậu quả, một khi liên kết lại với nhau, lập tức tạo thành một bàn cờ to lớn trong đầu Kiều Tiểu Kiều.
Tuy nhiên, tin tức vẫn còn quá ít. Nàng không đoán được là thế cờ gì, càng không có cách suy đoán người chơi cờ là ai.
“Tiểu tử, lão phu không biết ngươi làm cách nào để đến Bắc Hãn giới, mà ta cũng không muốn biết.”
Sát ý lão giả mặc áo bào xanh không hề có chút che giấu, con ngươi năm màu yên lặng nhìn Hạ Thiên, một luồng khí tức khó nói nên lời tràn ngập đại điện.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vậy thì tốt, cũng nên sớm xử lý tên ngốc ngươi.”
“Đừng giết chết.” Kiều Tiểu Kiều nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhớ để lại một hơi cho ông ta. Chúng ta còn có việc cần hỏi.”
“Vợ Tiểu Kiều, nàng yên tâm đi.” Hạ Thiên gật đầu: “Không phải còn có Ngũ Hành lão tổ sao? Lão ta nhất định biết còn nhiều hơn lão nhân này một chút.”
Hòa thượng râu quai nón nghe xong, vội hét lên: “Làm càn. Ngươi dám bất kính với lão tổ ta như vậy, bây giờ bổn tọa một chưởng đập chết ngươi.”
Hai Tông chủ còn lại cũng tràn đầy oán giận, biểu hiện như muốn giết chết Hạ Thiên ngay tại chỗ. “Yến sư đệ, Phương sư muội, Triệu sư đệ, hôm nay ta nhất định phải giết chết kẻ này. Các ngươi ai cũng không nên nhúng tay vào.” Lão giả áo bào xanh lên tiếng ngăn cản ba người, lạnh lùng nói: “Hai người còn lại giao cho các ngươi xử lý. Chờ giết chết bọn họ xong, chúng ta đóng cửa, chờ lão tổ xuất quan.”
“Vâng, Chưởng môn sư huynh.” Ba vị Tông chủ lập tức gật đầu lĩnh mệnh.
Tô Diệp hiên ngang lẫm liệt nói với Hạ Thiên: “Ban đầu, ta dự định đích thân làm thịt Chưởng môn Ngũ Hành Tông, nhưng lão tiểu tử này có ân oán với ngươi, ta sẽ thoải mái tặng ông ta cho ngươi.”
“Thôi đừng chém gió nữa, ngươi cũng biết mình đánh không lại mà.” Hạ Thiên nhếch miệng nói. Tô Diệp mỉm cười xấu hổ, chỉ là không tiện phản bác, chỉ tay vào ba tông chủ còn lại: “Ta sẽ để cho các ngươi chứng kiến thực lực của ta. Ba người các ngươi ta bao hết. Không đánh nát các ngươi, ta không phải thiên tài tu tiên ngưu bức nhất Đại Bắc Hồ.”
Ba tông chủ kia liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận