Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3149: Không phải kẻ tốt lành gì


Trái đất.
Nam Cương, Cổ Nguyên Lâu.
Giới y học Nam Bắc tề tụ một đường, mục đích chọn ra một thần y có thể chân chính lực áp quần hùng.
Tuy nhiên, hội nghị ngay từ lúc bắt đầu đã đi chệch hướng. Chỉ vì một chuyện nhỏ, hội nghị đã biến thành một cuộc tranh chấp giữa hai miền Nam Bắc.
Rất nhanh, đều nhờ Dược Vạn Tâm lão nhân dụ dỗ, rất nhanh đã biến thành một đại hội thảo phạt Hạ Thiên và Y Tiểu m.
“Dược lão tiên sinh, lời này của ông là có ý gì?” Từ trước đến nay, Y Tiểu Âm không thích phân tranh cùng người khác, nhưng nếu người khác lấn đến trước mặt nàng, nàng cũng không sợ hãi: “Trước đó chúng ta hẳn không có ân oán gì, sao lại có nợ cũ mà nói chứ?”
Dược Vạn Tâm cười khẽ, ánh mắt nheo lại, lộ ra tinh quang: “Hai vị không cần quá kích động, chỉ là nợ cũ thôi mà, chỉ cần hai vị cố gắng phối hợp, lão phu cũng sẽ không để hai vị nguy hiểm đến tính mạng.”
Câu này nghe vô cùng chói tai, rõ ràng ông ta đang muốn nói bóng nói gió nếu hai người các ngươi không ngoan ngoãn phối hợp, hai người nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Lão đầu, ngươi sống lâu cũng không dễ dàng, đừng để không có việc gì lại muốn bị đánh, càng đừng để chết sớm.” Hạ Thiên lười biếng nhìn Dược Vạn Tâm: “Ngươi muốn chơi trò gì thì cứ tự mình chơi, đừng lôi ta và vợ Y Y vào.”
“Ngươi quả nhiên cuồng vọng như lời đồn.” Dược Vạn Tâm thất vọng lắc đầu: “Nếu ta còn không nói rõ mọi chuyện, các ngươi rất có khả năng cảm thấy lão phu oan uổng cho các ngươi.”
Y Tiểu Âm không khỏi khoanh tay cười lạnh: “Ta xin rửa tai lắng nghe.”
Dược Vạn Tâm giống như đã tính trước, chậm rãi nói: “Hai người các ngươi, một người là chủ tập đoàn Thần Y, một người là ông chủ đằng sau lưng cả một bệnh viện. Đồng thời, Y Tiểu Âm ngươi còn là Môn chủ đương nhiệm của âm Y Môn, Hạ Thiên là đệ tử thân truyền của Quỷ Y Trương Minh Đà. Lão phu nói không sai chứ?”
“Đúng.” Y Tiểu Âm cảm thấy điều này chẳng có gì là không thể thừa nhận.
Hạ Thiên khinh thường nói nhảm với Dược Vạn Tâm: “Nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì.”
“Không vội.” Dược Vạn Tâm thấy hai người cũng không phủ nhận, lập tức nở nụ cười đắc ý: “Ngươi đã là Môn chủ của âm Y Môn, những chuyện bẩn những chuyện ác mà âm Y Môn đã làm năm đó, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trách nhiệm?”
Y Tiểu Âm cũng không cảm thấy có chút gì ngoài ý muốn. Nàng sớm đoán được sẽ có người dùng chuyện này bắt nàng giải thích: “Xem ra Dược lão bế quan hơi bị lâu, cho nên ông không theo kịp tiết tấu của xã hội. Thời điểm phát sinh những chuyện này, ta còn chưa phải là môn chủ âm Y Môn. Sau đó, ta cũng đã bồi thường vượt mức cho những bệnh nhân bị âm Y Môn hại, đồng thời còn cùng Hạ Thiên chữa khỏi cho họ.”
“Bồi thường, chữa khỏi? Vậy thì những chuyện đó có thể bỏ qua sao?” Dược Vạn Tâm hừ lạnh, chỉ vào Y Tiểu m: “Người của âm Y Môn các ngươi, tất cả nên dùng cái chết để tạ tội.”
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dược Vạn Tâm: “Lão đầu nhi, xem ra ngươi chán sống thật rồi.”
“Nếu ta nhớ không lầm, bốn mươi năm trước Dược lão tiên sinh sở dĩ tị thế ẩn cư cũng là vì chữa chết người.” Y Tiểu Âm cản Hạ Thiên lại, không nhanh không chậm phản kích: “Lúc đó, Dược Đường các người bán cái gọi là thần dược, gạt không dưới mấy trăm người. Tuy nhiên, về sau sự việc đã được đè xuống, ông cũng đã thoái ẩn giang hồ. Nếu nói muốn thanh toán nợ cũ, xin hỏi Dược lão, cả nhà ông có nên lấy cái chết tạ tội hay không?”
“Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý đấy.” Dược Vạn Tâm không nghĩ đến Y Tiểu Âm lại biết chuyện này: “Đó là nói xấu, là tin tức giả.”
Ông ta nói xong, thấy Hạ Thiên mỉm cười, không khỏi nổi giận: “Còn ngươi nữa, ngươi cười cái gì? Sư phụ ngươi Trương Minh Đà đã hại chết không biết bao nhiêu người năm đó, thậm chí cháu của ta cũng chết trong tay ông ta. Bây giờ ông ta trốn đi, ngươi làm đồ đệ nên thay ông ta đền mạng.”
“Ta muốn cười đấy, thậm chí còn cười ra tiếng, cười cho tất cả mọi người đều nghe thấy.” Hạ Thiên đáp lại: “Đại sư phụ của ta đang ở Chung Nam Sơn, ngươi có bản lãnh thì đến đó tìm ông ấy đi. Hơn nữa, mặc dù y thuật của đại sư phụ ta không mạnh bằng ta, nhưng xưa nay không giết người vô tội. Người chết trong tay ông ấy, tuyệt đối bị trừng phạt đúng tội.”
“Ngươi làm càn.” Dược Vạn Tâm tức đến mức thiếu chút nữa chảy máu não chết ngay tại chỗ.
“Đánh rắm.” Bên cạnh cũng có người giận không kềm được: “Năm đó, Trương Minh Đà giết chết thúc của ta. Thúc thúc của ta cư xử tốt với biết bao nhiêu người…”
Hạ Thiên cười hỏi: “Tốt với biết bao cặn bã, đúng không?”
“Cha ta và Trương Minh Đà vốn không quen biết, chỉ là thôn y bình thường, cả đời trị bệnh cứu người.” Lại có người nhảy ra: “Chẳng lẽ ông ấy cũng nên chết sao?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Ngươi đoán chừng cũng chẳng quen biết với cha ngươi.”
“Tiểu tử này thật ngông cuồng.”
“Quá ngông cuồng.”
“Nếu hắn là đồ đệ của Trương Minh Đà, mọi người đừng buông tha cho hắn.”
“Trương Minh Đà phạm vào từng đống sát nghiệt ở Nam Cương, vừa lúc chúng ta giết đồ đệ của ông ta để báo thù.”
“…”
Quần tình phẫn nộ, biến thành đại hội lên án Trương Minh Đà. Hạ Thiên là đồ đệ Trương Minh Đà, bị hơn trăm người vây quanh quát mắng.
“Mọi người bình tĩnh lại.”
Lúc này, Trịnh Hưởng Sơn lên tiếng. Mặc dù âm thanh không lớn nhưng vang lên bên tai tất cả mọi người: “Ta muốn nói một lời công đạo.”
“Ngươi đừng nói nữa.” Hạ Thiên khó chịu cắt ngang lời Trịnh Hưởng Sơn: “Bình thường dùng câu này để mở đầu đều không phải kẻ tốt lành gì. Đây là lời vợ Băng Băng ta nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận