Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2814: Bây giờ đã ngủ rồi sao?

“Nói nhảm! Đây là Nghịch Thiên Bát Châm của ta. Nếu ngươi cảm thấy đau mới là có vấn đề.” Hạ Thiên không khỏi trừng Triệu Tửu Nhi: “Còn nữa, ngươi không sao rồi, cũng đừng làm bộ nằm trên giường làm ra vẻ sắp chết.”
“Này, tên xấu xa, ngươi có biết thông cảm cho người khác không?” Triệu Tửu Nhi nghe xong, lập tức cảm thấy khó chịu, tức giận từ trên giường nhảy dựng lên, nói với Hạ Thiên: “Ta là bệnh nhân mà, lại còn sắp chết. Ngươi không thể chiều ta một chút sao?”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Không thể.”
“Tửu Nhi, ngươi có thể cử động rồi à?” Triệu Thanh Thanh mỉm cười: “Vậy thì không sao rồi. Ta đã nói rồi mà, chỉ cần sư phụ ra tay, chuyện gì cũng không có.”
Triệu Tửu Nhi đứng trên giường ngẩn người, cúi đầu nhìn mình. Cơ thể của cô bé đã hoạt động một cách tự nhiên, những điểm lấm tấm khó coi cũng đang nhanh chóng biến mất.
“Quá tốt rồi, ta không chết nữa.” Triệu Tửu Nhi nhảy lên trên giường, ôm lấy Hạ Thiên hôn một cái: “Tên xấu xa, cảm ơn ngươi.”
Hạ Thiên đưa tay ném Triệu Tửu Nhi lên giường, vẻ mặt ghét bỏ: “Đứa nhỏ kia, cút sang một bên, đừng chiếm tiện nghi của ta.”
“Dù sao ta cũng là một tiểu mỹ nữ, tương lai là một đại mỹ nữ. Ta thân thiết với ngươi như thế là để mắt đến ngươi đấy.” Triệu Tửu Nhi bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Về sau ngươi cầu ta, ta cũng không thân thiết với ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng cần người xấu xí thích ta.”
“Ngươi nói ai xấu?” Triệu Tửu Nhi tức đến muốn nổ tung.
“Ngươi.” Hạ Thiên không chút khách sáo đáp lại: “Dung mạo của ngươi bây giờ đã không đẹp, về sau cũng chẳng đẹp nổi lên đâu.”
Phổi Triệu Tửu Nhi như muốn bể ra, nhất thời không biết làm sao phản bác Hạ Thiên, đành phải lăn lộn trên giường: “A, ta muốn điên lên đây. Tên đại bại hoại ngươi, ta chán ghét ngươi. Ngươi đi đi.”
Hạ Thiên lười chơi đùa với mấy đứa nhỏ như thế, hắn lập tức quay người rời khỏi phòng. Triệu Thanh Thanh an ủi Triệu Tửu Nhi vài câu, sau đó theo Hạ Thiên ra ngoài.
“Sư phụ, Tửu Nhi bị cái gì thế?” Sau khi ra ngoài, Triệu Thanh Thanh lên tiếng hỏi Hạ Thiên: “Tại sao con bé lại mắc phải căn bệnh kỳ quái như thế?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Không phải bệnh mà là trúng độc.”
“Trúng độc?” Triệu Thanh Thanh cả kinh, không dám tin nói: “Không thể nào! Phòng hộ trong nhà ở mức cao nhất, không có người nào xảy ra vấn đề. Chẳng lẽ trúng độc trong trường? Để ta gọi cận vệ đến hỏi một chút.”
Một lát sau, hai thành viên bình thường của Thiên Đạo tổ, một nam một nữ bước vào.
Triệu Thanh Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Hai người các ngươi bình thường phụ trách bảo vệ Tửu Nhi, hôm nay các ngươi có phát hiện điều gì khác thường ở trường học không?”
Hai cận vệ nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nếu nói không có gì khác thường, việc Triệu Tửu Nhi trúng độc giải thích như thế nào, nhưng nếu có điều gì khác thường, bọn họ thật sự không phát hiện được chỗ nào khác thường cả.
“Thôi được rồi, các ngươi báo cáo lại hành trình của Tửu Nhi ở trường một lần đi.” Triệu Thanh Thanh nói tiếp.
Lúc này, hai cận vệ mới bắt đầu thuật lại tình huống của Triệu Tửu Nhi, đơn giản chỉ là mấy giờ lên lớp, mấy giờ tan học, nói chuyện với ai, ăn cái gì buổi trưa… toàn những chuyện không có gì đặc biệt.
“Buổi trưa con bé ăn gì?” Trước đó, Triệu Thanh Thanh đã nghe bọn họ báo cáo qua, bây giờ nàng hỏi lại lần nữa, một là để xem còn có sơ hở nào không, hai là để Hạ Thiên nghe, xem Hạ Thiên có thể nghe ra được điểm gì bất thường hay không.
Nữ cận vệ đáp: “Là cơm hộp mang từ nhà đi, sau đó sử dụng lò vi sóng của trường để hâm nóng.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu. Đây là chuyện mà nàng đã dặn dò. Bởi vì thể chất Triệu Tửu Nhi rất dễ bị dị ứng, thức ăn đều phải được làm ở nhà, trừ phi có nàng bên cạnh thì mới ăn ngoài.
“Hình như trưa nay Tửu Nhi có ăn một thứ đồ ăn vặt.” Lúc này, nam cận vệ bỗng nhớ lại một chi tiết: “Lúc đó, Tửu Nhi có ăn một chút, cảm thấy khó ăn quá nên nôn ra. Cho nên chúng ta cũng không quá để ý.”
“Thức ăn gì thế?” Triệu Thanh Thanh đột nhiên cảnh giác: “Ai đã mang thức ăn vặt đó đến?”
Nam cận vệ chăm chú suy nghĩ, một lát sau mới đáp: “Là nữ lão sư trong lớp của cô bé phát. Đứa nào trong lớp cũng có. Mấy bạn nhỏ khác đều ăn nhưng hình như không ai xảy ra chuyện.”
Triệu Thanh Thanh nghe xong, vô thức muốn phái người đi bắt nữ lão sư kia lại, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh, dặn dò hai người: “Bây giờ các ngươi đi tìm loại đồ ăn vặt đó mang đến cho ta.”
“Vâng.” Hai cận vệ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Thanh Thanh nha đầu, dáng vẻ khi ngươi ra lệnh rất có khí phách.”
“Đương nhiên rồi, ta là Triệu Thanh Thanh mà.” Triệu Thanh Thanh ngạo nghễ nói: “Cũng chỉ có sư phụ ngươi mới khiến ta cam tâm tình nguyện tâm phục khẩu phục. Còn lại ta không sợ bất kỳ người nào khác.”
Nói xong, nàng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vừa cười vừa bổ sung: “Đương nhiên, ta cũng rất tôn trọng mấy cô vợ của sư phụ, ngoại trừ nữ nhân xấu Y Tiểu m.”
“Vợ Y Y không phải nữ nhân xấu.” Hạ Thiên khoát tay, thuận miệng nói: “Về sau ngươi sẽ hiểu nàng ấy thôi.”
“Cái khác đều dễ nói, nhưng cái này, ta không nghe theo ngươi đâu.” Triệu Thanh Thanh lắc đầu, thẳng thắng từ chối: “Sư phụ tốt với nàng ta như vậy, nàng ta lại luôn dựa vào đó, ta thật sự không quen nhìn. Hơn nữa, trước kia nàng ta còn…”
“Ngươi nói mà không chán à.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Chúng ta đi ngủ đi.”
Triệu Thanh Thanh sửng sốt: “A, bây giờ đã ngủ rồi sao?”
“Không phải à?” Hạ Thiên hỏi lại.
Triệu Thanh Thanh nghĩ thầm, mấy việc đó chẳng cần phải chọn thời gian, huống chi bây giờ Triệu Tửu Nhi đã không sao, muốn điều tra sự việc cũng cần thời gian, thế chuyện kia cớ sao lại không làm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận