Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2342. Nếu không thì ngươi thử uống đi

"Cửu cô nương, ngươi đây là ý gì?" Sắc mặt của Tiết Phượng Sơn âm trầm, ánh mắt lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm vào A Cửu, "Lẽ nào ngươi hoài nghi sự kiện đó là do lão phu làm ư?"
Vẻ mặt của Hạ Thiên tùy ý nói: "Không cần hoài nghi, chính là đồ đần nhà ngươi làm."
"Các ngươi có bằng chứng không?" Tiết Phượng Sơn sắp không khống chế được lửa giận của mình, "Hai vị lại quấy nhiễu nữa, coi như là Ngô Bạch Đinh đích thân ra mặt biện hộ cho các ngươi, ta cũng phải đuổi các ngươi khỏi thuyền."
A Cửu quan sát sắc mặt của Tiết Phượng Sơn, cười nói: "Tiết tiên sinh, không cần sốt sắng, ta cũng không phải là cảnh sát, cũng không phải đến đây để tra án, chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi."
"Ở đây là buổi giao lưu Trường Sinh hội, chủ nhân của chiếc du thuyền này cũng là Trường Sinh chủ." Tiết Phượng Sơn nhìn thấy ánh mắt của những người chung quanh, có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Trường Sinh chủ là nhân vật gì, ta nghĩ các ngươi hẳn là đã sớm biết. Ở đây, chỉ cần ngươi có tiền, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm, ngươi cũng có thể tùy tâm sở dục mua đồ vật mà ngươi muốn mua, không cần lo lắng bất kỳ hậu hoạn gì cả."
"Đúng vậy, ta vừa nãy dùng Ngự Vân Thủ, xác thực là tuyệt kỹ của Trác Gia ở Giang Hữu, nhưng thế thì sao chứ? Đó là lão phu dùng tiền mua được, nếu các ngươi thật muốn biết từ đâu tiết lộ ra ngoài, thế thì cứ đi tìm Trường Sinh chủ hoặc là Ngô Bạch Đinh, bọn họ sẽ nói cho các ngươi biết đáp án, lão phu cũng không có nghĩa vụ này, sau này cũng sẽ không trả lời những vấn đề tương tự như này nữa."
Tiếp đó, ánh mắt nhìn về phía A Cửu, lạnh giọng nói: "Không biết, Cửu cô nương còn có thắc mắc gì nữa không?"
A Cửu cười đáp lại: "Thắc mắc thì chưa bàn đến, chỉ là có chút hứng thú với Tục Mệnh Hoàn của ngươi, không biết có thể mua được nó từ đâu."
Cái câu hỏi này cũng là điều mà những thành viên tham dự hội nghị khác quan tâm đến, mục đích mà bọn họ tới buổi giao lưu này chủ yếu chính là vì mua Tục Mệnh Hoàn, những thứ đồ khác cũng chỉ là thứ yếu, dù sao không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của mình cả.
"Cửu cô nương chính là thị nữ của nữ thần y Y Tiểu m, làm sao lại để ý Tục Mệnh Hoàn nho nhỏ của lão phu chi vậy?" Tiết Phượng Sơn cười lạnh một tiếng, hắn cũng là bị A Cửu chọc tức: "Ta thấy các ngươi chính là "lai giả bất thiện", chắc là sẽ không bán Tục Mệnh Hoàn cho các ngươi, ở đây cũng không hoan nghênh các ngươi, mau cút ra ngoài, kêu Ngô Bạch Đinh ra mặt cũng không được."
Tâm tình của những người tham dự hội nghị trong nháy mắt bị khuấy động, hình như có công tắc, quay lại nhao nhao mắng Hạ Thiên và A Cửu:
"Đúng đấy, vị cô nương này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tại sao luôn nhằm vào Tiết y vương?"
"Ta thấy bọn họ tới đây quấy rối thì có, đuổi bọn họ đi."
"Bọn họ mới vừa nói là bằng hữu của Ngô thuyền trưởng?"
"Coi như là bằng hữu thì sao chứ, dám bất kính với đại y vương, đều phải giết chết."
"Nếu mà làm cho đại y vương không vui, chúng ta không mua được Tục Mệnh Hoàn thì làm sao đây?"
"Đúng, đuổi bọn họ ra ngoài!"
"Này, bảo vệ, nhanh đuổi bọn họ ra!"
A Cửu cũng không kiên nhẫn chút nào, nói với Hạ Thiên: "Để đám đần này câm miệng trước đi."
"Cửu nha đầu, nên làm vậy từ sớm." Hạ Thiên cười hì hì, “Đám ngu này quá ồn, hơn nữa đã sớm bị viên thuốc chết Tục Mệnh Hoàn kia khống chế, nói chuyện với bọn họ cũng vô dụng."
Nghe nói như thế, những người tham dự hội nghị càng kích động hơn, suýt chút nữa chỉ vào mũi của Hạ Thiên và A Cửu chửi ầm lên.
"Tất cả câm miệng." Hạ Thiên tùy ý nói một câu, toàn bộ hội trường bỗng dưng yên lặng như tờ, những người tham dự hội nghị kia hình như đều bị điểm huyệt, miệng của từng người lại không phát ra được một tí âm thanh, thân thể cũng không thể động đậy.
"Vệ sĩ, nhanh ném bọn họ ra ngoài!" Tiết Phượng Sơn bị doạ đến mức sắc mặt tái mét, gấp gáp gọi vệ sĩ.
Tiếc là, những vệ sĩ đó cũng bị đình trệ.
"Ngươi, các ngươi muốn làm gì!" Trên mặt Tiết Phượng Sơn lộ ra vẻ hốt hoảng, trên trán mồ hôi rơi như mưa, "Đừng, đừng xằng bậy, nơi này chính là thuyền của Trường Sinh chủ, nếu các ngươi dám đụng đến nửa cọng lông của ta, Trường Sinh chủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
"Chúng ta tới đây quả thật không phải vì Tục Mệnh Hoàn, nhưng mà cũng không quan trọng." A Cửu ngắm nhìn bốn phía, có chút thất vọng nói: "Buổi giao lưu của các ngươi quá thấp kém, hẳn không phải là cái mà ta muốn điều tra, nên là cũng không muốn lãng phí thời gian."
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Cửu nha đầu, nàng lúc nào lại thông minh như vậy." Tiện tay chỉ vào Tiết Phượng Sơn: "Đồ đần này căn bản không hiểu y thuật, Tục Mệnh Hoàn gì đó khẳng định cũng không phải là do hắn luyện ra."
A Cửu đã nhìn ra, chỉ là vẫn không dám xác định.
Nếu như cái buổi giao lưu này là giả, thế thì cũng đang nói rõ nàng và Hạ Thiên đã rơi vào kế hoạch khác.
"Lão phu chính là y vương, sao lại không hiểu y thuật." Tiết Phượng Sơn ngụy biện nói: "Tục Mệnh Hoàn càng là kết tinh y đạo trong sáu mươi năm làm nghề y của lão phu, có thể nói là cứu vô số người, các ngươi thì biết cái gì!"
"Nói dễ nghe thế, vậy chính ngươi lấy một hai viên ra uống thử xem đi." Hạ Thiên cười nói.
"Tục Mệnh Hoàn quý trọng tới cỡ nào, lão phu cũng không có mang ở trên người." Sắc mặt của Tiết Phượng Sơn có chút sợ hãi, trên mặt lại cố giả vờ trấn định: "Đó là thuốc cứu mạng, tự nhiên là để dành cho những người có nhu cầu ở đây, sao lại để lãng phí được."
"Bây giờ ngươi có nhu cầu rồi đó." Hạ Thiên cười cười, tiện tay lấy một ngân châm ra.
Tiết Phượng Sơn đương nhiên không dám, xoay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc đã muộn.
"Oành!" Hạ Thiên đạp một cước làm Tiết Phượng Sơn té xuống đất, chỉ thấy từ trong túi áo hắn rơi ra một chiếc lọ nửa trong suốt, bên trong chứa đầy viên thuốc nhỏ màu tím, đang lộc cộc lăn đầy đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận