Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2722: Đến đúng lúc lắm

Đường Kim Thủy cười nói: “Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, chúng ta rất giống nhau, tất nhiên huyết mạch sẽ tồn tại một sự liên hệ nào đó. Ta biết mối liên hệ này, bởi vì ngươi họ Tiêu, còn ta cũng bắt nguồn từ bàng chi Tiêu gia. Năm trăm năm trước, chúng ta có cùng một tổ tông.”
Hạ Thiên không khỏi chỉnh lại: “Ta chỉnh lại một chút. Ta họ Hạ, Hạ của Xuân Hạ Thu Đông.”
“Ha ha, ngươi không thừa nhận cũng vô dụng thôi.” Đường Kim Thủy nhìn thấy cảm xúc Hạ Thiên hơi kích động, không khỏi cười càng vui vẻ hơn: ‘Mặc dù các ngươi bảo vệ Tiêu Đại Minh rất kỹ, nhưng ta vẫn còn một giọt tâm huyết của ông ta.”
Nói xong, Đường Kim Thủy bỗng nhiên đưa tay phải ra, dùng ngón trỏ điểm vào mi tâm của mình, một hạt huyết châu nhỏ bằng hạt đậu nổi lên.
“Ta đã luyện hóa giọt máu này.” Đường Kim Thủy cười nói: “Nếu ta chết, Tiêu Đại Minh cũng sẽ chết. Bảy ngày sau, ngươi và đệ đệ của ngươi cũng sẽ chết. Lấy Tiêu Đại Minh làm trục tâm, con cháu đời thứ ba đều sẽ chết. Cho nên, Hạ Thiên, ngươi dám giết ta sao?”
Hạ Thiên vẫn không hề lo lắng, thuận miệng nói: “Nếu loại ngu ngốc như ngươi đã muốn chết, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Ha ha, vậy thì ngươi đến đây giết chết ta đi.” Gương mặt Đường Kim Thủy hiện lên sự trào phúng: “Ta không tin ngươi có quyết đoán đó, dám diệt hết tất cả thân thuộc đời thứ ba nhà mình.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, giết ngươi thì chính là giết ngươi.” Hạ Thiên không chút do dự lấy ra một cây ngân châm đâm thẳng vào mi tâm Đường Kim Thủy: “Ngươi có dùng thêm nhiều quỷ kế hay tiên thuật pháp thuật gì nữa, tất cả cũng đều vô dụng thôi.”
Đường Kim Thủy cười lạnh: “Ta biết ngươi thông thạo Nghịch Thiên Bát Châm, đồng thời cũng biết sự thần kỳ của Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng thần kỳ thì cũng chỉ là một môn châm pháp mà thôi. Ngươi cho rằng ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh, có thể đột phá quy tắc đại đạo hay sao?”
“Thật ngại quá, ta có thể đấy.” Hạ Thiên mỉm cười trả lời, sau đó đâm ra một thức châm ngoại châm mà hắn đã ngộ ra trong thời gian gần đây. Ý chí của hắn theo ngân châm rót vào trong đầu Đường Kim Thủy: “Hơn nữa, ngươi hoàn toàn không có bất kỳ tiên thuật huyết mạch nào. Ngươi chỉ muốn sử dụng giọt máu này gia tăng áp lực linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn cho ta mà thôi.”
Đường Kim Thủy cười nói: “Quả nhiên không hổ danh Hạ Thiên, nhanh như vậy đã nhìn thấu. Nhưng như vậy thì sao? Thi thuật đã hoàn thành, Hạ Thiên ngươi có lợi hại hơn đi nữa, chẳng lẽ ngươi có thể gánh được linh áp sơn hà mấy vạn dặm sao?”
Hạ Thiên lại ngáp một cái, giọng nói hờ hững: “Nếu là lúc trước, ta thật sự gánh không được. Nhưng bây giờ, ta hoàn toàn không cần gánh nữa.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Đường Kim Thủy cảm thấy không ổn, đột nhiên toàn bộ đại điện nổ tung trong mắt ông ta. Đám tán tu Ẩn Tông như những quả khí cầu, từng người nổ tung, sau đó một luồng áp lực cực lớn rơi xuống người ông ta.
Trong một phần trăm giây, Đường Kim Thủy cảm giác cơ thể của mình bị nghiền nát vô số lần. Những sợi linh khí đáng yêu như tơ ban đầu, bây giờ lại giống như ác ma không ngừng xuyên thấu cơ thể ông ta, xé rách ý chí của ông ta, khiến ông ta rơi vào đau đớn vô tận.
“Cảm giác thế nào?” Hạ Thiên mỉm cười nhìn Đường Kim Thủy đau đớn lăn lộn trên mặt đất: “Bây giờ ngươi có thể nói Tông chủ Ẩn Tông chân chính đang ở đâu rồi chứ?”
“Ông ta, ông ta đến linh mạch dưới lòng đất.” Đường Kim Thủy không chịu nổi, ý chí cường đại bị linh áp khổng lồ nghiền ép không còn một tia dư thừa: “Ông ta nói muốn tế luyện toàn bộ linh mạch, sau đó tạo ra cơ thể trường sinh bất tử cho mình.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Vậy thì ông ta phải thất vọng rồi. Toàn bộ linh mạch đã bị ta ngưng kết thành chỉnh thể. Trừ phi tu vi của ông ta đạt đến Độ Kiếp Kỳ. Nếu không, ông ta cũng chỉ phí sức mà thôi.”
Đường Kim Thủy nói: “Ông ta nói chỉ cần có ba viên Kim Đan, cộng thêm linh khí tinh thuần, ông ta sẽ thành công.”
“Không ổn rồi, mục tiêu của ông ta chính là nhục thân và Kim Đan của sư tôn và sư huynh.” Nhậm chưởng giáo biến sắc, thân ảnh lóe lên vọt xuống linh mạch dưới lòng đất.
Cùng lúc đó, linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn.
Một người áo đen chậm rãi đứng trên đài cao, nhìn xuống linh mạch đã ngưng thực ra hình rồng bên dưới, không khỏi cảm thán: “Hạ Thiên đích thật là người nghịch thiên. Linh khí tán loạn đến tình trạng như vậy, hắn vẫn có thể chữa trị được. Đúng là thủ đoạn không thể tưởng tưởng nổi.”
Ông ta quay lại nhìn ba đan đỉnh, lẩm bẩm: “Nhưng chỉ cần ta luyện hóa ba Kim Đan các ngươi, cộng thêm linh mạch này, ta có thể một bước lên trời, bạch nhật phi thăng.”
“Trần Như Hối, Tần Mộ Bình, Lữ Hào Tiên… ba người các ngươi, còn có Trác Ngọc Khanh. Năm đó, các ngươi khắp nơi đối nghịch với ta, nhưng các ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?” Người áo đen ngửa đầu cười to: “Hôm nay, Chung Nam Sơn mà các ngươi bảo vệ sẽ bị hủy, Trùng Dương cung sẽ bị tiêu diệt. Đồ tử đồ tôn cũng sẽ chết không có chỗ chôn, cuối cùng, bên thắng vẫn là ta.”
“Người sai rồi, bên thắng không phải ngươi.” Hạ Thiên và Nhậm chưởng giáo chạy xuống, khó chịu nhìn người áo đen: “Ngươi dám chơi kiểu tâm nhãn với ta, ngươi đúng là chán sống.”
“Hạ Thiên, ngươi đến đúng lúc lắm.” Người áo đen mỉm cười, dường như đã sớm có dự liệu: “Ta đang cần một người chứng kiến. Ngươi vừa lúc có tư cách. Hôm nay, Tiêu Vô Cực ta sẽ trở thành phi thăng giả đầu tiên trên trái đất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận