Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3445: Bởi vì độc do bà ấy hạ

Nhiếp Tiểu Lý nghe hai người nói chuyện, cảm thấy khó hiểu: “Các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Ninh Thụy Thần cười ha hả, lướt qua chủ đề này.
Lúc này, mẹ của Nhiếp Tiểu Lý quay về một mình. Sau khi vào cửa, bà nói với Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần: “Các ngươi là bạn của Tiểu Lý sao? Thật ngại quá, ta có chuyện bí mật muốn dặn dò Tiểu Lý, có thể mời hai ngươi tránh mặt một chút không?”
Ninh Thụy Thần nói: “Bá mẫu, ngươi không cần khách sáo. Chúng ta ra ngoài, hai người trò chuyện đi.”
Hạ Thiên không nói gì, chỉ nhìn Nhiếp Tiểu Lý một chút.
“Hai người ra ngoài ăn chút gì đó đi.” Nhiếp Tiểu Lý cũng không biết mẹ nàng muốn nói cái gì, nhưng hẳn là chuyện rất quan trọng. Nàng nói với Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần: “Ta nói chuyện với mẹ ta một chút.”
Hạ Thiên nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nếu có chuyện gì, ngươi cứ gọi ta một tiếng là được.”
“Lời này của ngươi là…” Nhiếp Tiểu Lý có chút không hiểu.
“Ha ha, hắn nói đùa đấy mà.” Ánh mắt mẹ của Nhiếp Tiểu Lý thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự tự nhiên: “Chẳng lẽ ta còn hại con gái của mình sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy cũng không nhất định.”
“Hạ Thiên, ngươi ra ngoài trước đi.” Giữa mẹ ruột và Hạ Thiên, Nhiếp Tiểu Lý tất nhiên đứng về phía mẹ ruột của mình: “Mặc dù ta rất cảm ơn ngươi đã bảo vệ, nhưng mong ngươi tôn trọng mẹ ta một chút.”
Hạ Thiên chỉ ngáp một cái, sau đó cùng với Ninh Thụy Thần ra khỏi phòng.
“Mẹ, thật ngại quá, tính tình của Hạ Thiên như vậy đấy, mẹ cũng đừng tức giận.” Nhiếp Tiểu Lý thay Hạ Thiên giải thích một câu, sau đó hỏi: “Mẹ có gì cần nói với con thế?”
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý nắm cánh tay Nhiếp Tiểu Lý ngồi xuống ghế salon, thở dài nói: “Mẹ không tức giận. Tính tình của thằng nhóc kia không tốt, nhưng ít ra hắn thật lòng quan tâm con. Nhưng con có biết lai lịch của hắn không?”
“Thật ra con cũng chỉ mới quen hắn thôi, cũng không hiểu rõ hắn cho lắm.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Nhưng hắn là bạn của Ninh Thụy Thần, hẳn không có vấn đề gì.”
“A, Ninh tiểu thư là người tốt, bạn của nàng ấy ngược lại đáng tin cậy.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý im lặng vài giây, sau đó bắt đầu tiến vào chính đề: “Tiểu Lý, con cũng biết Nhiếp gia chúng ta là gia tộc cổ xưa truyền thừa hơn ngàn năm. Để kéo dài gia tộc, chúng ta luôn có những quy củ mốc meo. Người ngoài có lẽ khịt mũi coi thường thứ này nhưng chúng ta thì không được, bởi vì chúng ta nhờ nó mới sống được đến nay.”
Gương mặt xinh đẹp của Nhiếp Tiểu Lý hiện lên vẻ hoài nghi: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn nói cái gì? Tại sao con nghe cứ có cảm giác là lạ? Có phải tộc lão lại bức mẹ làm cái gì nữa phải không?”
“Không có.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, sau đó móc từ trong ngực ra một khối ngọc màu đen, đặt vào trong tay Nhiếp Tiểu Lý: “Đây là huyết ngọc tổ truyền Nhiếp gia, từ trước đến nay chỉ truyền nữ không truyền nam. Bây giờ truyền lại cho con.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn thoáng qua khối huyết ngọc trong tay, lớn chừng bàn tay, bên trên vẽ sáu con mắt, trong đó năm con mở mắt quấn thành một vòng tròn.
Chính giữa vòng có một con mắt đang nhắm.
Nhiếp Tiểu Lý bỗng lấy lại tinh thần: “Mẹ, đây là vật truyền nữ không truyền nam, tại sao có thể gọi là tổ truyền được? Truyền một lần không phải đã trở thành vật họ khác rồi sao?”
“Con nghi ngờ cũng bình thường thôi.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý cười khẽ, lập tức giải thích: “Bởi vì khối ngọc này sẽ được thu trở về, con chỉ có thể mang theo nó nửa năm. Sau nửa năm, con phải đưa nó về nhà mẹ đẻ, đặt vào từ đường Nhiếp gia.”
“Điều này có ý nghĩa gì?” Nhiếp Tiểu Lý vẫn không hiểu như cũ.
“Có ý nghĩa gì ta cũng không biết nữa.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý cũng không giải thích, nói sang chuyện khác: “Con cầm khối huyết ngọc này, cứ cách bảy ngày dùng máu của chồng con nhỏ một giọt vào con mắt chính giữa khối huyết ngọc.”
Nhiếp Tiểu Lý kinh hãi, liên tưởng đến chuyện không tốt, liền hỏi: “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
“Muốn làm gì thì con đừng hỏi, cứ làm theo là được.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý trịnh trọng vỗ tay Nhiếp Tiểu Lý: “Chỉ có như thế mới có thể bảo vệ tính mạng cho con. Còn nữa, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện.”
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ…” Nhiếp Tiểu Lý không cách nào yên tâm, tiếp tục truy vấn: “Là tộc lão bảo mẹ đưa cho con sao?”
“Vật là bọn họ đưa nhưng phương pháp là do ta tìm được.” Gương mặt mẹ Nhiếp Tiểu Lý hiện lên vẻ do dự: “Con cũng đừng hỏi nữa, mẹ không thể nói, nhưng chỉ cần con làm theo, ít nhất còn có thể giữ được mạng.”
Nghi hoặc trong đầu Nhiếp Tiểu Lý lại càng sâu hơn. Ban đầu, nàng cho rằng đây chỉ là lễ đính hôn bình thường, là những lão nhân trong gia tộc nhìn trúng tiền của Chiêm gia, sau đó ép nàng gả cho Chiêm Văn Bân. Bây giờ hình như chuyện không chỉ có như vậy.
“Tiểu Lý, con có từng nghi ngờ vì sao từ khi con còn bé luôn trúng độc nhưng không hề chết vì độc phát hay không?” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Đúng, con luôn cảm thấy bối rối về vấn đề này.” Nhiếp Tiểu Lý nhẹ gật đầu: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ biết nguyên nhân là gì sao?”
Gương mặt mẹ của Nhiếp Tiểu Lý lại hiện lên sự do dự, cũng không biết có nên nói ra hay không.
Lúc này, trong phòng vang lên giọng nói lười biếng đặc biệt của Hạ Thiên: “Bà ấy đương nhiên biết, bởi vì độc là do bà ấy hạ chứ sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận