Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1936. Biến thành người câm

“Tiểu muội chân dài, ta đã nói cô kén ăn quá.” Hạ Thiên trông như quả là thế: “Nào, để ta đút cô ăn.”
Hạ Thiên nói đút là đút, vừa nói xong, hắn xiên một miếng bít tết đưa đến miệng Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Này, ngươi lợi hại như vậy, có bản lĩnh thì làm miếng bít tết y như ta đi!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không ăn mà nói với giọng điệu tức giận.
“Ồ, chuyện đấy thì đơn giản.” Hắn cười hì hì, sau đó đập nĩa lên dĩa của mình, miếng bít tết bay lên rồi rơi thành từng mảnh tạo thành một tiểu mỹ nhân trước mặt.
Chà, tiểu mỹ nhân với đôi chân siêu dài trông rất giống nàng.
Sau đó, Hạ Thiên ăn hết miếng bít tết trên đĩa trong một hơi, cả quá trình không đến một phút, cuối cùng, hắn trông rất hài lòng: “Tiểu muội chân dài, cô ăn khá ngon đấy.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận, sau đó đâm một cái nĩa vào ngực Hạ Thiên, tất nhiên là với miếng bít tết được bày theo hình dạng hắn.
Nàng vô cùng tức giận với hắn, đã xem miếng bít tết trông giống hắn này như một vật để trút giận, đâm xuyên ngực và đầu hắn, sau đó ăn vào bụng.
Mà cuối cùng khi quét sạch Hạ Thiên, tâm trạng của nàng có vẻ tốt hơn một chút, nhưng Thẩm Hạo và Lily ở bên cạnh lại sững sờ, Ninh, Ninh đại tiểu thư đó thật sự không phải là một người có sức ăn bình thường!
“Tiểu muội chân dài, cô muốn ăn thêm không? Ta cảm thấy nếu cô ăn nhiều hơn, cô có thể nhanh chóng làm cho vóc dáng của mình đẹp hơn.” Hạ Thiên rất hài lòng với biểu hiện của Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Này, ăn nhiều hơn bồi bổ cho não của ngươi đi!” Nàng tức giận nói.
“Tiểu muội chân dài, ta vốn đã rất thông minh rồi nên không cần bổ não gì nữa.” Hắn cười hì hì: “Nhưng cô vừa ăn nhiều như vậy, hay chúng ta đi tập thể dục một chút đi?”
“Không đi!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ khẽ hừ một tiếng.
Nàng nhìn Thẩm Hạo và Lily ở đối diện, lại nói: “Chà, anh Thẩm, Lily, hai người cũng ăn đi, đừng sợ chúng ta.”
“À, không sao, không sao đâu.” Thẩm Hạo lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, Hạ thần y, ta thực sự có chút tò mò, anh sống ở đâu? Nếu sau này ta muốn đến thăm anh, ta nên tìm anh ở đâu?”
“Vợ ta ở đâu, ta ở đó.” Hạ Thiên uể oải nói: “Ngươi có thể tìm Tiểu muội chân dài, sau đó là có thể tìm thấy ta.”
“Ôi, được được, Hạ thần y, ta hiểu ý anh rồi.” Thẩm Hạo vội vàng gật đầu, thật ra hắn vốn dĩ hy vọng Hạ Thiên cho mình số điện thoại liên lạc, nhưng hình như người ta không có ý đó.
Nhưng có thể gián tiếp thông qua Ninh Nhuỵ Nhuỵ liên lạc với Hạ Thiên cũng không tệ đối với Thẩm Hạo.
“Này, ta không muốn làm người truyền tin của ngươi, ngươi tự mình cho hắn số điện thoại không phải là được rồi sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ một tiếng, vợ của hắn nhiều như vậy, quỷ mới biết lúc đó hắn sẽ ở bên cô vợ nào.
Nàng nghĩ xong, lại nói: “Thẩm tiên sinh, ta sẽ cho ngươi số điện thoại của hắn, ngươi trực tiếp tìm hắn là được.”
“Hạ thần y, anh xem như vậy…” Thẩm Hạo nhìn Hạ Thiên, rõ ràng là đang hỏi ý kiến của người nọ.
“Được thôi, nhưng không có gì quan trọng thì đừng gọi cho ta.” Hắn không quan tâm đến chuyện đấy.
“Được, được thôi, Hạ thần y, không phải vấn đề đặc biệt quan trọng, ta chắc chắn sẽ không làm phiền anh.” Thẩm Hạo vui mừng khôn xiết, cũng cảm thấy có chút cảm kích Ninh Nhuỵ Nhuỵ, may mà có Ninh đại tiểu thư này.
Thẩm Hạo đương nhiên không biết, nàng chỉ muốn bản thân bớt gặp phiền phức mà thôi.
“Soái ca, soái ca, các ngươi vẫn chưa ăn xong à?” Hiện tại, Thạch Thuần lại chạy lại, chủ động ngồi lên đùi Hạ Thiên: “Ta nghe nói ở đây buổi tối sẽ có vài bữa tiệc, hay ngươi đưa chúng ta đi chơi đi? Nhân tiện giới thiệu một người bạn trai cho Tôn Vân.”
“Đúng, thực sự là có vài bữa tiệc.” Thẩm Hạo gật đầu, thật ra vừa rồi hắn nhận được rất nhiều lời mời, hiển nhiên, tin tức hắn trở thành ngươi quản lý nhà họ Thẩm đã lan truyền, số người chủ động liên lạc với hắn tăng đột biến.
“Ta nghe nói, có một bữa tiệc mà những người tham gia đều là người giàu có, còn có rất nhiều ngôi sao người mẫu trẻ, v.v., hay chúng ta đến đó tham gia đi?” Thạch Thuần rõ ràng đã nhận được vài tin tức, mà nha đầu đó rất ham chơi, một bữa tiệc rõ ràng không nghiêm túc như thế, nàng thế mà cũng muốn đến.
“Thạch đại tiểu thư, đúng là có bữa tiệc như vậy, nhưng bữa tiệc này…” Thẩm Hạo do dự một chút, quyết định nói ra sự thật: “Nơi đó khá lộn xộn, không có mấy phú nhị đại thực sự đáng tin cậy như nơi đây, hơn nữa người xinh đẹp như Thạch đại tiểu thư, đi qua chắc chắn sẽ bị quấy rối, chuyện, chuyện đấy có vẻ không ổn cho lắm.”
Thẩm Hạo vừa nói vừa nhìn Hạ Thiên, hắn cảm thấy người này cũng không muốn Thạch Thuần bị quấy rối.
“Ừm, nghe có vẻ vui đấy, ta muốn đi chơi!” Ngược lại, Thạch Thuần trở nên càng thích thú hơn.
Không đợi Thẩm Hạo nói chuyện, Thạch Thuần đã quay lại ôm cánh tay Hạ Thiên: “Anh rể, anh rể, chúng ta đi chơi đi, bữa tiệc thác loạn như thế nhất định sẽ rất vui, ngươi có thể dẫn Nhuỵ Nhuỵ tỷ đi cùng, có lẽ có người sẽ nhân cơ hội cho nàng ấy uống thuốc, ngươi có thể nhân cơ hội biến Nhuỵ Nhuỵ tỷ thành vợ thật của mình…”
Nói đến đây, Thạch Thuần lại ghé vào tai Hạ Thiên thì thầm: “Thật ra, anh rể, ngươi có thể bí mật hạ thuốc nàng ấy, nói là do người khác hạ, đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì làm với Nhuỵ Nhuỵ tỷ rồi!”
“Thạch Thuần, ngươi đang ra ý tưởng ngu ngốc gì vậy?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức điên rồi, nha đầu đáng chết kia, nghĩ nàng không thể nghe thấy nàng ấy nói giọng nhỏ sao?
“Nhuỵ Nhuỵ tỷ, ta đang bảo ngươi đề phòng với anh rể.” Biểu cảm của Thạch Thuần vô cùng vô tội: “Anh rể thực sự có thể làm như vậy, sau đó nếu anh rể không thừa nhận việc đấy, ngươi cũng không thể làm gì được.”
“Tiểu muội chân dài, ngươi đừng lo, ta đẹp trai như vậy, cô lại thích ta thế kia, ta làm sao có thể cho cô uống thuốc được?” Hạ Thiên lại bắt đầu an ủi Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Hay ta cho tiểu lừa gạt Thuần Thuần này uống thuốc nhé? Biến nàng ấy thành người câm để nàng ấy không nói lung tung nữa.”
“Anh rể, ngươi nhìn, ta đáng yêu như vậy, ngươi sao nỡ lòng biến ta thành người câm chứ?” Thạch Thuần lập tức làm nũng, ừm, với cách làm nũng lố như vậy, Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng có chút đỏ mặt, nha đầu đáng chết đó, dụ dỗ anh rể thật là chịu dốc hết vốn liếng!
Thẩm Hạo và Lily bên cạnh tiếp tục rối bời, họ vẫn chưa hình dung ra mối quan hệ tay ba giữa Hạ Thiên, Ninh Nhuỵ Nhuỵ và Thạch Thuần, mà họ cũng không dám hỏi.
“Được thôi, nhìn ngươi ngoan như vậy, ta sẽ không biến ngươi thành đồ câm nữa.” Quả nhiên Hạ Thiên đã bị dụ dỗ ngay lập tức.
“Anh rể, anh rể, vậy bây giờ chúng ta đi dự tiệc đó được không?” Thạch Thuần rèn sắt khi còn nóng.
“Được.” Hạ Thiên cứ như vậy đồng ý.
Thế là, cứ như vậy, mười phút sau, một nhóm người đi đến bữa tiệc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận