Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2700: Bá nghiệp cái rắm

“Tùy tiện tìm người hỏi? Con mẹ nó, ngươi chính là tùy tiện đó đấy.” Trương Minh Đà tức giận mắng: “Ranh con ngươi, ta dạy ngươi miễn phí nhiều năm như thế, ngươi hồi báo ta như vậy sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đại sư phụ, ông đừng có được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Mặc dù Liễu nãi nãi đánh ông nhưng cũng cho ông ngon ngọt. Cây già gặp xuân nở hoa, ông còn mắng ta?”
“Ngươi mới là cây già.” Mặt Trương Minh Đà đỏ lên, biết không thể gạt được đứa đồ đệ tinh ranh của mình, hơi thẹn đỏ mặt. Đầu hôm, Liễu Tích Hoa đến tìm ông, hai người đã đánh nhau một trận, nhưng ông không hoàn thủ. Đến sau nửa đêm, hai người già trò chuyện, tình cũ không rủ cũng đến, thế là lại đánh một trận khác.
Vừa lòng thỏa ý, Trương Minh Đà giật mình phát hiện nhất định là ông đã bị đồ đệ tốt lừa gạt một phen. Thế là, ông bỏ lại tình nhân cũ mệt mỏi ngủ thiếp đi, nổi giận đùng đùng đến Trùng Dương cung.
“Trương lão đệ, Liễu cô nương cũng là người cơ khổ. Ngươi và nàng ấy quay lại với nhau cũng tốt.” Nhậm chưởng giáo mỉm cười chắp tay: “Bần đạo xin chúc mừng trước. Nếu ngươi cần bần đạo chứng hôn, cũng có thể được.”
“Nhậm chưởng giáo, ngay cả ngươi cũng trêu ta.” Trương Minh Đà tức giận đến mức uống ba chén linh trà cũng không xóa được sự xấu hổ.
“Được rồi, đừng đề cập đến chuyện này nữa.” Nhậm chưởng giáo liên tục khoát tay: “Uống trà, uống trà đi. Sắc trời đã hơi sáng, uống vài chén linh trà sẽ có tác dụng khử tà phản chân, kéo dài tuổi thọ.”
Trương Minh Đà tức giận nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ bị tên nghiệt đồ này làm cho tức chết.”
“Đại sư phụ, lời ông nói là trái với lương tâm đấy.” Hạ Thiên bĩu môi, bất mãn nói: “Nếu không có ta ở đây, ông đã chết sớm rồi. Hơn nữa, cuộc sống hạnh phúc của ông và đại sư mẫu mới của ta còn cần ta hỗ trợ.”
Trương Minh Đà rống lên: “Ai cần ngươi hỗ trợ, ta cũng là bác sĩ, hơn nữa khi ta là Quỷ Y danh chấn thiên hạ, ngươi vẫn còn đang là nòng nọc đấy.”
“Cho nên, nòng nọc của đại sư phụ không có sức sống.” Hạ Thiên cười nói: “Thầy thuốc không tự chữa được cho mình. Là đồ đệ của ông, ta thật sự suy nghĩ cho tương lai của ông.”
“Ngươi im miệng đi.” Trương Minh Đà trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nhưng không có cách nào phản bác, chỉ có thể cắm đầu uống trà.
Nhậm chưởng giáo vội lên tiếng giảng hòa: “Trương lão đệ, việc này cũng có gì lớn đâu, chẳng qua chỉ là ham muốn của con người. Ở chỗ bần đạo cũng có một số đan dược, có thể giúp ngươi…”
“Ngươi cũng im miệng đi.” Trương Minh Đà mắng to Nhậm chưởng giáo: “Đan phương đó của ngươi còn không phải do ta mở sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nàng không nên ở đây. Quả nhiên, đàn ông bất luận già trẻ, chủ đề nói chuyện cũng chỉ có ba loại, trò chơi, nữ nhân và chuyện kia.
“Ba người kia bị sao thế?” Trương Minh Đà nóng lòng muốn thoát khỏi hoàn cảnh bị trêu chọc, lập tức chủ động nhắc đến ba người áo đen kia.
Nhậm chưởng giáo nhìn Hạ Thiên, cười nói: “Ngươi hỏi Hạ cư sĩ đi.”
Hạ Thiên lười biếng duỗi lưng một cái: “Không có gì, ba thằng ngu đó cảm thấy bọn họ có thể chống lại châm pháp của ta, ta đã cho bọn họ cơ hội này.”
“Không, không có. Ta tuyệt đối không có suy nghĩ như thế.” Lúc này, người che mặt đã đổ mồ hôi đầy người, cố gắng cắn răng chống đỡ cơn đau: “Hạ Thiên, ngươi có gì thì cứ hỏi, ta tuyệt không dám giấu diếm, chỉ xin ngươi thả ta ra, ta không chịu nổi nữa.”
Trương Minh Đà thản nhiên hỏi: “Người tập kích quấy rối Chung Nam Sơn là các ngươi?”
“Đúng, là chúng ta.” Người che mặt đáp: “Nhưng chúng ta cũng là do người khác sai khiến.”
“Ai chỉ điểm?” Trương Minh Đà lần lượt đặt câu hỏi.
Người che mặt khàn giọng rên thảm vài giây, cầu xin tha thứ: “Tha cho ta đi, ta sai rồi, còn không thì giết chết ta đi, ta thật sự không chịu nổi nữa.”
“Thật là, các ngươi chống ai không chống, lại đi chống đồ đệ của ta. Các ngươi đúng là tự tìm đường chết.” Trương Minh Đà thở dài, tiện tay châm một châm cho ba người mặc áo đen, hóa giải cơn đau cho bọn họ: “Châm này của ta chỉ có thể miễn trừ đau đớn của các ngươi trong mười phút. Cho nên, các ngươi muốn nói cái gì thì nói nhanh một chút. Nếu không, các ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ba người mặc áo đen trăm miệng một lời trách móc.
“Ta là tán tu đến tham gia đại hội Ẩn Tiên.”
“Đám người Ẩn Tông buộc chúng ta đến.”
“…”
“Từ từ, từng người một, các ngươi tranh nhau cái gì.” Trương Minh Đà quát to: “Ai còn láo nháo nữa, ta nhổ châm người đó.”
Ba người áo đen lập tức ngoan ngoãn im miệng lại.
“Người nói.” Trương Minh Đà chỉ người che mặt: “Tốt nhất ngươi đừng nên nói láo. Nếu không, kết quả của ngươi còn thảm hơn nữa.”
Lúc này, người áo đen nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, gương mặt mờ mịt nhìn Trương Minh Đà: “Vậy các ngươi muốn biết cái gì thì cứ hỏi.”
“Ẩn Tông mà các ngươi nói đến là ai?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Là một tổ chức bí mật do tán tu xây dựng.” Người che mặt chậm rãi lấy lại sức: “Cụ thể là ai thì ta không rõ lắm, nhưng tôn chỉ Ẩn Tông chính là nhất thống Tu Tiên Giới trên trái đất, sau đó chiếm đoạt Tiểu Tiên Giới, thành tựu bá nghiệp bất thế.”
“Bá nghiệp cái rắm, còn không phải làm chó cho Tiểu Tiên Giới sao?” Hạ Thiên lười biếng phun ra một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận