Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3748: Nói chuyện có đôi khi không cần dùng miệng

Bành!
Thanh gai nhọn đâm mạnh vào mặt đất, chẳng những tạo thành một cái hố lớn, thậm chí còn chấn động mặt đất vỡ ra.
“Tên ngốc nào dám ra tay với nữ nhân của ta? Ngươi muốn chết đúng không?” Hạ Thiên ôm lấy Dương San vẫn chưa hết sợ hãi, lạnh giọng quát.
Gương mặt xinh đẹp của Dương San trắng bệch. Vừa rồi đúng là nghìn cân treo sợi tóc. Nếu Hạ Thiên chậm thêm dù chỉ nửa giây, nàng rất có thể đã bị thanh gai nhọn này đâm xuyên.
“Nơi này là cấm địa phái Tuyết Sơn, không có lệnh bài Chưởng môn, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện xông vào.” Thanh gai nhọn được thu về, một âm thanh lên tiếng: “Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu các ngươi còn dám làm ẩu, đừng trách lão phu không khách sáo.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Dám ra tay với vợ Tiểu Tiểu Dương của ta, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”
“Dõng dạc nhỉ. Vậy để lão phu dạy cho ngươi một chút.” âm thanh kia hiển nhiên cũng đã nổi nóng.
Tiếng quát vừa dứt, thanh gai nhọn một lần nữa thoáng hiện, lần này đã đối chuẩn Hạ Thiên.
“Trình độ chỉ bấy nhiêu thôi sao?” Hạ Thiên tùy ý đưa tay ra, sau đó hời hợt nắm lấy thanh gai nhọn: “Mà còn muốn không khách sáo đối với ta?”
Người kia muốn thu lại gai nhọn, đáng tiếc mặc kệ ông ta dùng sức kéo bao nhiêu, thanh gai nhọn vẫn nằm trong tay Hạ Thiên không nhúc nhích.
“Buông ra cho ta.” Người kia nổi nóng: “Ngươi tốt nhất đừng nên chọc giận ta. Bằng không, các ngươi sẽ chết thảm hại hơn.”
Hạ Thiên cảm thấy buồn cười: “Ngay cả vũ khí của mình còn không thu về được, mà còn dám ở đây nói dọa.”
“Ngươi muốn lấy, vậy thì lấy đi.” Người kia hừ lạnh, một sợi xích sắt từ đằng xa bỗng nhiên vung tới, nhanh chóng quấn Hạ Thiên và Dương San cùng một chỗ: “Cầm đến chết cho ta.”
Lúc này, Dương San mới phát hiện, thanh gai nhọn thật ra chính là một chiếc cuốc thuốc nhọn với một sợi xích sắt ở cuối.
“Nếu như trình độ chỉ có bấy nhiêu, ngươi nên tự sát thì hơn.” Hạ Thiên hoàn toàn khinh thường: “Ta không có hứng thú ra tay với một phế vật.”
“Nào, để lão phu nhìn xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào lại dám cuồng vọng như vậy.” Người kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên khẽ động xích sắt, ý đồ kéo Hạ Thiên và Dương San lên.
Tuy nhiên, Hạ Thiên không cho ông ta cơ hội đó. Hắn kéo nhẹ một cái đã kéo đứt sợi dây xích.
“Thật đáng ghét! Thật buồn cười!” Người kia gầm lên một tiếng, vô số tuyết hầu tử giương nanh múa vuốt nhào tới: “Bây giờ lão phu bắt các ngươi lại, dạy cho các ngươi một bài học.”
Đám tuyết hầu tử kia đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng Hạ Thiên và Dương San vẫn không nhúc nhích chút nào, đồng thời cũng lông tóc không thương.
Ngược lại Trịnh Tự Kỳ ở một bên xem náo nhiệt, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị đám tuyết hầu tử lôi đi.
“Ông xã, chúng ta qua đó xem một chút đi.” Dương San nhìn theo hướng tuyết hầu tử biến mất, lập tức nói với Hạ Thiên.
“Được rồi.” Hạ Thiên ôm Dương San, sau đó nhảy lên, trong chớp mắt đã đến phía cuối của đáy vực.

Phía cuối đáy vực có một khe nứt dài hẹp, dài khoảng chừng mười bảy mười tám mét, chính giữa là một con suối.
Nước suối dâng trào không thôi nhưng màu sắc của nước lại giống như máu, tiên diễm chói mắt.
Rất nhiều tuyết hầu tử sinh trưởng bên cạnh suối, phân bố dày đặc, khuếch tán ra bên ngoài rất có quy luật.
Bên trên vách tường băng bên cạnh khe nứt có treo một bóng người.
Đến gần, Dương San mới nhìn rõ hình dáng của người này, là một lão giả râu tóc lộn xộn, quần áo cũ kỹ.
Hai tay hai chân của lão giả đều bị đinh sắt đóng vào trong vách tường băng, chỉ có đầu là có thể động đậy, còn xích sắt thì cắm thẳng vào trong miệng.
“Ồ, ông ta nói chuyện như thế nào?” Dương San nhìn thấy, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Hạ Thiên nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nói chuyện có đôi khi không cần dùng miệng.”
Dương San sửng sốt, lập tức nghĩ đến một kỹ năng thần kỳ, đó chính là bụng ngữ.
“Tiểu tử, ngươi nhìn chỉ bình thường, cũng chẳng có gì lạ.” Lão giả trên vách tường băng dùng ánh mắt đục ngàu của mình nhìn chằm chằm Hạ Thiên, rõ ràng không có há miệng nhưng lại phát ra được âm thanh.
“Ngươi mới là bình thường chẳng có gì lạ đấy, còn ta là thiên hạ đệ nhất soái ca.” Hạ Thiên nói: “Nhìn tay chân của ngươi đã bị phế, nếu mắt cũng đã vô dụng, chi bằng phế luôn cho rồi.”
Lão giả trên vách tường băng hừ lạnh một tiếng: “Cái thứ cuồng đồ kia, bình thường không có gì lạ đã là khen ngợi cao nhất đối với ngươi rồi.”
“Ta lười nhiều lời với ngươi.” Hạ Thiên nói: “Lão đầu nhi, ngươi trăm phương nghìn kế dẫn ta đến đây, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nghe Hạ Thiên hỏi, Dương San không khỏi sửng sốt. Tuy nói nàng không biết rõ mục đích chân chính Hạ Thiên đến núi tuyết là để làm gì nhưng khi bọn họ đến núi tuyết đã gặp một loạt những sự việc liên tiếp nhau.
Nếu bọn họ không ra ngoài ăn khuya, bọn họ sẽ không biết tuyết hầu tử, cũng sẽ không nhìn thấy gã thanh niên tóc đuôi ngựa bị độc chết, càng không biết tuyết hầu tử có liên quan đến Bạch gia và phái Tuyết Sơn, lại càng không sinh ra hứng thú với đầu nguồn tuyết hầu tử, không đến núi tuyết, lại còn nhảy xuống dưới rãnh sâu này, cuối cùng nhìn thấy lão nhân trên vách tường băng.
Tuy nhiên, Hạ Thiên xưa nay không nói dối, cũng sẽ không nói nhảm.
Nếu hắn đã nói như vậy, chuyện này sẽ như lời hắn nói.
Dương San đương nhiên hoàn toàn tin tưởng Hạ Thiên. Nàng bắt đầu đề phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận