Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3983: Còn sống chính là lãng phí lương thực

Một người ở đây rất nhàm chán.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, chậm rãi bước vào một tiểu trấn rất cổ xưa.
Nơi này cũng không có gì kỳ quái.
Bí cảnh Thiên Cung kéo dài gần vạn năm, trong đó có không ít người, khó tránh khỏi sẽ phát triển ra thành thị.
Chỉ là cổ cũng không phải cổ, hiện đại cũng không phải hiện đại, cứ dở dở ương ương.
“A, vị tiểu ca này, nhìn ngươi rất lạ mặt.”
Hạ Thiên vừa bước vào trong tiểu trấn, lập tức có một nữ nhân trung niên trang điểm rất đậm đến gần, cười hô hố: “Chẳng lẽ là từ bên ngoài vào? Ngươi là khách nhân của nhà nào thế? Tiêu gia? Thượng Quan gia? Hay chỉ là vô tình tiến vào đây?”
“Tất cả đều không phải.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bọn họ chưa xứng mời ta đến làm khách.”
“Vậy ngươi chính là khách của Thiên Cung bổn tông?”
Nữ nhân trang điểm đậm chớp mắt, lại càng thêm cao hứng: “Vậy ta có thể chiêu đãi ngươi không?”
Hạ Thiên hờ hững hỏi: “Ngươi là người của Long gia sao?”
“Đương nhiên.”
Nữ nhân trang điểm đậm gật đầu: “Phu quân nô gia họ Long, đứng hàng lão Bát, ngươi có thể gọi ta là Long Bát tẩu tử.”
“Khó nghe muốn chết.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi nên đổi tên đi.”
Nữ nhân trang điểm đậm hơi mất hứng: “Khách nhân cảm thấy nên đổi thành tên gì cho êm tai?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Chi bằng đổi thành người quái dị. Bởi vì dung mạo của ngươi thật sự quá xấu.”
“Ngươi làm càn.”
Nữ nhân trang điểm đậm trở mặt, quát một tiếng: “Các huynh đệ, tất cả đều ra đi.”
Chỉ thấy mấy chục bóng người bỗng nhiên từ bốn phía chui ra, trong tay còn cầm vũ khí, hiển nhiên đã sớm mai phục nơi này.
“Tiểu tử, chúng ta đợi ngươi rất lâu rồi.”
Nữ nhân trang điểm đậm nhìn chằm chằm Hạ Thiên, sau đó đắc ý nói: “Trong khoảng thời gian này, ngươi ám sát người tam đại gia tộc chúng ta bốn phía, hiện tại còn dám đến địa bàn Long gia, đúng là không biết sống chết.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Người quái dị, ngươi nhận nhầm người rồi đấy.”
“Ngươi còn muốn chống chế.”
Nữ nhân trang điểm đậm hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta đã sớm nắm giữ tình báo, hôm nay người kia sẽ xuất hiện ở đây. Bất luận tướng mạo, dáng người, còn có cách nói chuyện hành động của ngươi hoàn toàn không khác hắn chút nào.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chẳng lẽ các ngươi không có điện thoại? Ngay cả hình dạng đối tượng muốn giết như thế nào cũng không biết, đúng là đủ thất bại.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Nữ nhân trang điểm đậm tưởng rằng Hạ Thiên bị vạch trần thân phận, cho nên hắn mới hồ ngôn loạn ngữ: “Các huynh đệ, mau trói hắn lại, sau đó giao cho lão tổ xử trí.”
“Không cần bắt.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Ta vừa lúc muốn tìm Long gia lão tổ gì đó. Các ngươi cứ dẫn đường là được.”
“Làm càn, ngươi dám bất kính đối với lão tổ.”
Nữ nhân trang điểm đậm tức giận không thôi, vung tay muốn cho Hạ Thiên một bạt tai.
Bốp.
Một cái tát giáng xuống, bàn tay của bà ta nát bấy.
“A!”
Nữ nhân trang điểm đậm kêu thảm một tiếng, lộ ra biểu hiện hoảng sợ: “Ai? Là ai dám ám tiễn đả thương người?”
Tiếp theo, một bóng người rơi xuống giữa Hạ Thiên và nữ nhân trang điểm đậm.
“Đừng gọi nữa, ta ở đây.”
“Là ngươi.”
Nữ nhân trang điểm đậm yên lặng nhìn người kia: “Ngươi mới là người kia?”
Người đến mỉm cười phủi tay, từ trong tay áo lấy ra một đoản kiếm đưa lên cổ nữ nhân trang điểm đậm: “Đúng vậy, ta mới là người mà các ngươi muốn tìm, chẳng liên quan gì đến hắn.”
Nữ nhân trang điểm đậm hơi kinh ngạc nhưng ngoài miệng lại chẳng chịu thua: “Ta biết rồi, hai người các ngươi là cùng một bọn. Dám mạo phạm Long gia, các ngươi tuyệt đối chết không có chỗ chôn.”
Người đến cũng không thèm phản ứng, quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi đi đi, nơi này không có chuyện của ngươi.”
“Ai cũng không thể đi.”
Nữ nhân trang điểm đậm ngược lại vô cùng kiên cường, lạnh lùng nói: “Uy nghiêm của Long gia không thể xâm phạm. Hai người các ngươi đều phải chết ở đây.”
Đám người mai phục không hề bối rối, vòng vây càng co chặt hơn, lộ ra một ý vị cho dù chắp cánh cũng khó thoát.
Thân hình nữ nhân trang điểm đậm giống như rắn nước, nhẹ nhàng uốn éo thoát khỏi khống chế của người đến.
“Được, ta nhận thua, nhưng vị huynh đệ kia thật sự chẳng liên quan gì đến ta cả.”
Người đến cười một chút, biết phản kháng cũng vô ích, liền cất đoản kiếm lại: “Các ngươi đừng gây họa người vô tội.”
Nữ nhân trang điểm đậm sờ cổ của mình, phát hiện da không bị rách, tâm trạng khá hơn một chút: “Nơi này là địa bàn của Long gia, làm sao có thể để cho đám người các ngươi càn rỡ.”
“Ta đã thúc thủ chịu trói, các ngươi mau trói ta lại đi.”
Người đến khéo léo vươn hai tay, mặc cho người của Long gia trói lại.
Nữ nhân trang điểm đậm thấy người này bị trói, thoáng thả lỏng một chút, sau đó nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, xem như số ngươi gặp may. Bây giờ lão nương tha cho ngươi một con đường sống. Nhưng ngươi phải tự phế cặp mắt của mình, tránh cho về sau có mắt mà không có tròng, tự tiện xông vào địa bàn Long gia.”
Nói xong, bà ta ném một cây chủy thủ đến trước mặt Hạ Thiên.
“Đáng tiếc, ngươi rất xui xẻo.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, khó chịu nói: “Ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích hợp lý.”
“Tiểu tử, lời này của ngươi là có ý gì?”
Nữ nhân trang điểm đậm có chút khó chịu hỏi.
Tâm trạng của Hạ Thiên cũng không vui, đưa tay chỉ người kia: “Tên ngớ ngẩn này tuyệt chẳng giống ta. Ta đẹp trai như thế, còn hắn ta thì xấu xí đến như vậy. Vừa rồi ngươi đã nhận sai, điều này khiến ta cảm thấy rất khó chịu.”
Nữ nhân trang điểm đậm lạnh giọng hỏi: “Ngươi khó chịu thì thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.”
Hạ Thiên miễn cưỡng nói: “Cho nên ngươi hoặc mắt của ngươi có vấn đề, hoặc đầu óc có vấn đề. Mặc kệ là loại nào, còn sống chính là lãng phí lương thực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận