Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4168: Bọn họ đương nhiên có chuyện, cũng nhất định sẽ có việc

“Hạ tiên sinh và Tô tiểu thư đến thiền chùa Kim Cương, bọn họ sẽ không có việc gì chứ?”
Kim Hương Nguyệt chậm rãi bước vào. Nàng vừa mới dỗ đứa con trai đi ngủ, lúc này bước vào trong đại sảnh, vừa lúc đọc được tin tức này.
“Bọn họ đương nhiên có chuyện, cũng nhất định sẽ có việc.”
Gương mặt phú thương đầu trọc hiện lên sự mỉa mai, lạnh lùng nói: “Nếu không, chẳng phải uổng công ta khổ tâm bố cục lâu như vậy à?”
Kim Hương Nguyệt cau mày, nhất thời không hiểu ý trong lời nói của chồng mình. Chẳng qua nàng cảm thấy tính cách của ông ta không giống như bình thường lắm.
Bổn danh của chồng nàng tên là Chung Nghĩa Phong, tổ tiên di dân đến Xiêm La, trước giờ vẫn kinh doanh đồ cổ, tích lũy ba đời, cuối cùng trở thành một trong những gia tộc nổi danh ở Xiêm La. Khi truyền đến thế hệ Chung Nghĩa Phong, kinh doanh gia tộc đã có chút xuống dốc, lại thêm Chung Nghĩa Phong tin sùng đạo Phật, vì truy cầu cái gì gọi là Phật pháp, nhiều lần quyên tặng tài sản kếch xù cho chùa chiền to nhỏ, xem như kiếm chút mặt mũi.
Kim Hương Nguyệt vốn tưởng rằng gả cho người có tiền, sau đó yên tâm làm phu nhân nhà giàu, kết quả không thể không xuất đầu lộ diện kinh doanh mặt hàng khác.
Cũng may thiên phú kinh doanh của nàng không tồi, buôn bán nước hoa rất tốt, mơ hồ còn vượt qua cả kinh danh đồ cổ của Chung gia ban đầu.
Cũng chính vì như thế, địa vị của nàng trong gia đình tất nhiên nước lên thì thuyền lên. Đừng nhìn Chung Nghĩa Phong phong cao mã đại, bình thường không dám lớn tiếng với Kim Hương Nguyệt chứ đừng nói chi đến việc có sắc mặt không tốt.
Nhưng hôm nay, trên người Chung Nghĩa Phong tản ra khí tức rất lạ, khiến Kim Hương Nguyệt vừa cảm thấy lạ lẫm vừa quen thuộc.
Lạ lẫm cũng rất dễ hiểu, bởi vì chồng của nàng trong ấn tượng của nàng chưa từng có mặt lạnh lùng và âm lãnh như vậy.
Nói đến quen thuộc, Kim Hương Nguyệt lại có chút khó hiểu.
Đây là một cảm giác đến từ sâu trong nội tâm của nàng, ngay cả nàng cũng không biết từ đâu mà có, giống như trước đó ông ta đã là người như vậy: “Nàng không hiểu cũng là chuyện bình thường.” Chung Nghĩa Phong nhìn Kim Hương Nguyệt, tất nhiên cũng nhìn ra được sự kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt vợ mình, thản nhiên nói: “Nàng không cần hiểu, chỉ cần dựa theo lời ta nói là được. Chờ ta làm xong chuyện của mình, đến lúc đó nàng sẽ được tự do.”
Kim Hương Nguyệt nghe xong, lại càng lơ ngơ: “Rốt cuộc chàng đang nói cái gì vậy?”
“Không có gì.” Chung Nghĩa Phong cũng không muốn nói chuyện nhiều, cầm ly rượu đỏ trên bàn, chậm rãi lắc lư thứ chất lỏng màu đỏ trong ly: “Nhiều lời vô ích, nàng không cần biết.”
Kim Hương Nguyệt không biết vì sao tính cách của chồng mình lại thay đổi như vậy, nhưng trước mắt xác thực không phải là lúc truy đến cùng, còn có chuyện quan trọng hơn nhất định phải thương lượng.
“Cái chết của Mario, còn có A Tán Phổ, ta nhất định phải nói rõ với chàng.”
Kim Hương Nguyệt vén tà váy đằng sau, chậm rãi ngồi xuống ghế salo: “Còn có chuyện của A Hòa, chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau.”
Chung Nghĩa Phong thản nhiên đáp lại: “Có chuyện gì cần nói chứ. Chỉ là hai tên phế vật, chết thì chết thôi.”
“Chàng nói cái gì?” Kim Hương Nguyệt kinh ngạc, trên gương mặt tràn ngập sự khó tin: “Trong nhà chết hai nhân mạng, A Hòa cũng thiếu chút nữa mất mạng, chàng lại cảm thấy không quan trọng?”
“Không phải sao?” Thái độ Chung Nghĩa Phong vẫn dửng dưng như cũ: “Chẳng lẽ nàng muốn ta báo cảnh sát? Sau đó để cảnh sát đến điều tra, chuyện xấu tương tàn trong gia tộc truyền ra ngoài?” Kim Hương Nguyệt cau mày, cảm nhận được một sự khó chịu mãnh liệt: “Mario nói thế nào cũng là con trai vợ trước của chàng, A Tán Phổ càng là cao tăng nổi tiếng trong nước. Bọn họ chết trong nhà chúng ta, nếu không chuẩn bị trước, chỉ sợ phiền phức sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Chung Nghĩa Phong không tin: “Ta đã nói rồi, hai tên phế vật thôi mà, không cần để ý.”
“Chàng…” Kim Hương Nguyệt ngạc nhiên, nói tiếp: “Vậy con trai A Hòa chúng ta, chẳng lẽ chàng cũng không thèm để ý?”
“Thế thì khác.” Khóe miệng Chung Nghĩa Phong nhếch lên, xoa cái đầu trọc của mình: “A Hòa là kết tinh hoàn mỹ mà ta khổ tâm nhiều năm mới dưng dục ra được. Nó không thể có chuyện gì được.”
Kim Hương Nguyệt nghe chồng mình miêu tả, nghe sao vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn hiểu được đối phương cực kỳ để ý đến A Hòa. Im lặng vài giây, Kim Hương Nguyệt nói: “Ta không biết bây giờ chàng phạm phải mao bệnh gì, cũng lười quan tâm, ta muốn nói Hạ Thiên đã chữa được bệnh của A Hòa, chàng không cần mời cao tăng đại đức gì đến niệm Phật nữa.”
“Cái gì?”
Chung Nghĩa Phong đột nhiên bóp nát ly rượu trong tay, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Kim Hương Nguyệt: “Nàng vừa nói cái gì?”
“Ta nói bệnh của A Hòa đã được Hạ tiên sinh chữa khỏi.” Kim Hương Nguyệt sửng sốt, không hiểu tại sao chồng mình lại có phản ứng lớn đến vậy.
Bốp.
Chung Nghĩa Phong vung tay cho Kim Hương Nguyệt một bạt tai, quát lớn: “Tiện nhân ngươi, ai cho phép ngươi để Hạ Thiên chữa bệnh cho A Hòa?”
Cái tát này, lực đạo rất lớn, đánh mặt Kim Hương Nguyệt sưng lên, thậm chí còn gãy hai cái răng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận