Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2798: Thái tử Hoả Vân Quốc

“Loại này hình như là Xích Sam Thiết Diệp, chẳng những cứng, kiếm khí còn không cách nào thẩm thấu.” Kiều Tiểu Kiều nhìn những cây đại thụ cao vút trong mây, cảm thán nói: “Linh khí Tiên Vân đại lục nhiều hơn trái đất mấy chục đến hơn trăm lần. Cho nên, ở đây mới có thể lai tạo ra giống loài tuyệt vời như thế.”
Cố Hàm Sương nói: “Đúng là rất thần kỳ.”
“Không biết cửa này có manh mối gì không?” Kiều Tiểu Kiều dường như còn có chút chờ mong.
Cố Hàm Sương hỏi: “Chúng ta có cần quan sát một lát rồi mới vào không?”
“Không cần thiết đâu.” Kiều Tiểu Kiều khoát tay, cười nói: “Chúng ta cứ một hơi vượt qua. Chúng ta đến đây không phải để chơi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một nam tử trẻ tuổi quần áo lộng lẫy bước đến chỗ hai người: “Hai người các ngươi là người của môn phái nào, nhìn rất lạ mặt. Tuy nhiên, thực lực các ngươi không tệ, cô rất thích, chi bằng hai ngươi đến làm thị thiếp cho cô nhé?”
(Cô ở đây là lời tự xưng của bậc đế vương, tương tự như trẫm chứ không phải dịch sai đâu nha)
“Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?” Kiều Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn người đến, lạnh nhạt nói.
Nam tử ăn mặc lộng lẫy cười ha hả: “Cô là Thái tử Hỏa Vân quốc, tương lai là nhất quốc chi quân, có được mấy vạn dặm sơn hà, có cái gì mà không xứng chứ?”
“Cái gì là Hỏa Vân quốc? Vương triều Cơ thị chỉ có Hỏa Vân quận mà thôi.” Kiều Tiểu Kiều không mềm không cứng trả lời một câu: “Ngươi còn tự xưng mình là Thái tử, chẳng khác nào tạo phản. Ngươi cẩn thận coi chừng bị diệt tộc đấy.”
Nam tử ăn mặc lộng lẫy trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hai vị cô nương, các ngươi đừng có không biết điều. Các ngươi cho rằng cô không dám giết các ngươi sao?”
“Không phải không dám mà là ngươi không có thực lực này.” Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Nếu ngươi không muốn chết, ngươi lăn sang một bên, chúng ta chẳng rảnh mà để ý đến ngươi.”
“Ha ha ha, lần đầu tiên có người dám nói với cô như thế.” Nam tử ăn mặc lộng lẫy đột nhiên đánh ra một chiêu, một trường kiếm quang hoa như nước phá không mà đến, vững vàng rơi vào tay hắn ta: “Cô cũng là kiếm khách, chỉ cần các ngươi đỡ được ba chiêu dưới kiếm của cô, cô sẽ xá tội mạo phạm của các ngươi.”
“Sương tỷ tỷ, cho hắn ta biết sự lợi hại đi.” Kiều Tiểu Kiều không muốn lãng phí thời gian với loại người này.
“Được.” Cố Hàm Sương lên tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, đối lại một kiếm với công tử ăn mặc lộng lẫy.
Chỉ thấy hàn quang lóe lên, trường kiếm đã về lại vỏ.
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?” Công tử ăn mặc lộng lẫy khinh thường, cười lạnh nói: “Còn tưởng rằng các ngươi có bao nhiêu lợi hại, thì ra cũng chỉ có… Phốc!”
Hắn ta còn chưa nói hết, vị Thái tử Hỏa Vân quốc, một trong nhân tuyển cho giải nhất đại hội thử kiếm, miệng đã phun máu tươi, ầm ầm ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Hơn mười vị kiếm khách đi đằng sau công tử ăn mặc lộng lẫy bị dọa đến hồn phi phách tán. Một nửa người bối rối đi thăm dò tình huống của Thái tử, một nửa còn lại ngăn cản Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương.
Không chờ bọn họ mở miệng nói câu nào, từng người trúng kiếm ngã xuống đất, máu tươi văng tứ tung.
Những người chung quanh bị chấn nhiếp, không ai dám ra tay chặn đường.
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương chậm rãi bước vào trong khu rừng.
“Khảo nghiệm cửa này sẽ là gì?”
Không biết đi được bao lâu, Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương cũng không gặp bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Kiều Tiểu Kiều không khỏi hiếu kỳ nhìn xung quanh.
“Tới rồi.” Cố Hàm Sương cảm nhận được một luồng kiếm khí đang nhanh chóng tiếp cận, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngưng trọng. Nàng rút trường kiếm ngăn Kiều Tiểu Kiều đằng sau.
Quả nhiên, Cố Hàm Sương vừa mới nói xong, một luồng kiếm khí bàng bạc cuồng mãnh đánh tới bọn họ.
Cố Hàm Sương quát lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức run lên, linh khí lưu chuyển, một luồng kiếm khí sương lạnh chém ra.
Bành!
Hai luồng kiếm khí va chạm nhau, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Sau đó, vô số kiếm khí nhỏ vụn tản mát như hạt châu, bắn tung tóe bốn phía, sau khi đụng phải Xích Sam Thiết Diệp, một lần nữa gia tốc bắn trở về.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, kiếm khí nhỏ vụn giống như một trận mưa to rơi xuống chỗ Cố Hàm Sương và Kiều Tiểu Kiều.
“Lên, Ngưng Vân Chướng.”
Kiều Tiểu Kiều nhìn thấy tình huống này, cũng không thể ngồi yên không để ý đến, hai tay nhanh chóng kết mấy đạo thủ ấn, kết xuất thành bức tường ngăn trước mặt hai người.
“Khảo nghiệm chính là thứ này.” Kiều Tiểu Kiều nói: “Kiếm khí khuấy động sẽ khiến cho Xích Sam Thiết Diệp bị bắn ngược trở về. Đến lúc đó, tốc độ và uy lực càng lúc càng lớn, chậm rãi ngưng kết thành nhiều kiếm khí to lớn hơn. Nếu không thể giải quyết vấn đề này, đoán chừng chúng ta sẽ bị kiếm khí chém thành thịt nát.”
“Vậy thì thu bọn chúng thôi.” Cố Hàm Sương cũng không chậm trễ, đặt vỏ kiếm trên lưng xuống đất, sau đó nhấc kiếm bốc lên một điểm kiếm khí bên cạnh, tiếp theo tiện tay tra kiếm vào vỏ.
Kiều Tiểu Kiều vừa lúc ngưng kết vân chướng. Kiếm khí nhỏ vụn giống như sắt gặp nam châm, chui hết vào vỏ kiếm của Cố Hàm Sương.
“Sương tỷ tỷ, nghĩ không ra vỏ kiếm của ngươi lại có diệu dụng như thế.” Kiều Tiểu Kiều hiếu kỳ hỏi.
Cố Hàm Sương mỉm cười giải thích: “Vỏ kiếm chính là nơi giấu đi mũi nhọn. Bất luận kiếm hay kiếm khí đều có thể thu lại. Mười năm trước, khi ta và chồng đến một hòn đảo ở Thái Bình Dương nghỉ ngơi, phu quân đã vớt vỏ kiếm này lên cho ta.”
“A, ta nhớ rồi.” Kiều Tiểu Kiều nhớ lại khoảng thời gian hoang đường đó: “Xem ra chồng đúng là người có vận khí tốt, vớt đại cũng có thể lấy được đồ tốt.”
Khi Hạ Thiên quy ẩn không bao lâu, hắn thường xuyên dẫn mấy bà vợ của mình ra ngoài vui chơi, trong đó có một lần bọn họ đến một hòn đảo ở Thái Bình Dương để nghỉ dưỡng. Lúc đó, Hạ Thiên và mấy người Liễu Mộng, Vương Tiểu Nha tranh tài ai lặn sâu nhất, kết quả mọi người lại vớt lên được một đống đồ chơi kỳ lạ dưới đáy biển.
Bất tri bất giác, Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương đã vượt qua cửa thứ hai, đến cửa thứ ba.
Cửa thứ ba rất đặc biệt, đặc biệt ở chỗ hai người không làm gì cả cũng được thông qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận