Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3201: Tố chất cơ thể ngươi quá kém

“Đúng thế, tuổi tác cũng không khác gì so với chúng ta.” Nam nhân nữ tính cũng có chút khó chịu: “Thật khiến người ta cảm thấy không thoải mái.”
“Mặc kệ các ngươi có ý kiến với hắn hay không, tóm lại không nên đi trêu chọc hắn.” Thịnh tam gia cũng không giải thích nhiều, trịnh trọng cảnh cáo: “Vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy bản lãnh của hắn. Một trăm ta cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Con ngươi nam thanh niên mặc quần đùi đỏ đảo một vòng, cười nói: “Vậy chúng ta có thể chiêu đãi hắn thật tốt, để hắn có ấn tượng với chúng ta, không biết có chỗ tốt hay không?”
“Tốt nhất đừng nên làm như thế.” Thịnh tam gia do dự một chút rồi từ chối: “Trong lời đồn, tính tính của hắn cổ quái, hỉ nộ vô thường, chỉ cần bất cẩn một chút là đắc tội hắn ngay. Đến lúc đó, kết quả chính là cửa nát nhà tan.”
Nam nhân nữ tính giật mình: “Ác như vậy sao? Hắn quá kinh khủng rồi.”
“Vậy chúng ta nên ứng phó như thế nào?” Nam thanh niên mặc quần đùi đỏ giang tay ra, bất đắc dĩ nói: “Tổng cũng không thể bỏ mặc bọn họ ở trên đó được, cái gì cũng mặc kệ?”
Thịnh tam gia cũng cảm thấy có chút không ổn, đành nói: “Mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì, tốt nhất nên thông báo với ta một tiếng, ta mang các ngươi đi. Như vậy, cho dù có đắc tội hắn cũng còn có cái mà giảm xóc, không đến mức vạch mặt với đám tiểu bối các ngươi.”
Nam nhân nữ tính có chút phản cảm với cái từ tiểu bối. Lão tử ở đâu cũng là đại ca, từ lúc nào biến thành tiểu bối của người khác, hơn nữa còn là người không chênh lệch tuổi tác với mình bao nhiêu.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, bọn họ cũng đã nhìn thấy sự kinh khủng của Hạ Thiên. Dựa vào bản lãnh chạy vội quá nhanh trên biển như thế, hắn thật sự quá kinh khủng.
“Vậy cũng chỉ có thể ăn ngon uống sướng trước mà thôi.” Nam thanh niên mặc quần đỏ vẫn có suy nghĩ khác trong lòng, chỉ là không có nói ra: “Tận lực không đắc tội là được.”
Thịnh tam gia gật đầu: “Trước hết cứ ứng đối như vậy đi.”
….
Lúc này, trên tầng cao nhất của du thuyền.
"Khụ khụ khụ..."
Hứa Kiều Na rốt cuộc cũng đã chậm rãi tỉnh lại, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, giống như có người mang đầu nàng làm lốp xe, sau đó chạy hối hả mấy ngàn dặm.
Não có cảm giác như muốn tan chảy, cơ thể không một chỗ nào là không đau.
“Đến rồi sao?”
Hứa Kiều Na chậm rãi đứng lên, thân hình hơi lung lay. Nàng nhìn thấy Hạ Thiên đang nằm ngủ trên giường, không khỏi lên tiếng hỏi.
Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Còn chưa đến đâu. Nếu đến, người của ngươi sẽ không còn.”
“Đau đầu quá.”
Hứa Kiều Na há to miệng muốn nói cái gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành tiếng than đau: “Ta bị gì vậy?”
“Chẳng có gì.” Hạ Thiên giải thích: “Tố chất cơ thể quá kém, không chịu được tốc độ cao mà thôi.”
“Tố chất cơ thể của ta vẫn tốt mà.” Hứa Kiều Na thoáng tỉnh táo lại một chút, chợt nhớ đến vì sao nàng lại ngất xỉu, cười khổ nói: “Ngươi không phải đi tốc độ cao mà là tốc độ siêu thanh.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Tốc độ siêu thanh cũng không phải là không có khả năng, chỉ là không cần thiết.”
“Ơ?”
Hứa Kiều Na cũng không phản đối, bởi vì nàng cảm thấy Hạ Thiên thật sự có bản lãnh này, nhưng cũng vì nàng biết, cho nên nàng nhất thời có chút khó mà tiếp nhận.
“Này, Hạ tiên sinh, còn có vị tiểu thư này, xin chào hai người.”
Nam thanh niên mặc quần đùi đỏ lúc trước đã thay một thân âu phục, cùng với hai nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đầy thức ăn chậm rãi bước đến: “Xin lỗi vì đã quấy rầy. Ta tên Ngô Chính Nghiệp, rất hân hạnh được biết hai vị.”
Hạ Thiên nhìn nam thanh niên, nhưng vẫn nằm lười biếng như cũ.
“Xin chào, ta tên Hứa Kiều Na.” Dù sao Hứa Kiều Na cũng xuất thân từ gia tộc lâu năm ở kinh thành, lập tức tỏ thái độ, cũng không mất lịch sự: “Không biết ngươi có quan hệ như thế nào với Ngô Chấn Càn tiên sinh, gia tộc giàu nhất Tân cảng?”
“À, ông ấy là gia gia của ta.” Ngô Chính Nghiệp thấy Hứa Kiều Na nhận ra thân phận của hắn ta, vội cười to: “Chẳng lẽ Hứa tiểu thư là người của Hứa gia kinh thành?”
Hứa Kiều Na mỉm cười, cũng không trực tiếp trả lời, nói sang chuyện khác: “Tuy Ngô gia chỉ là gia tộc mới phát ở Tân cảng, nhưng tài sản cũng rất phong phú, chẳng lẽ các người không nghĩ đến chuyện chuyển đến kinh thành sao?”
“Hứa tiểu thư rất biết nói đùa.” Ngô Chính Nghiệp cũng không tiếp chiêu, chỉ cười nói: “Ta đã bảo người chuẩn bị một chút thức ăn, xin hai vị nể mặt mà dùng cho.”
Hứa Kiều Na nhìn qua, ngoại trừ hải sản đắt tiền, còn có một số thịt rừng hiếm gặp: “Ngô công tử khách sáo quá rồi.”
“Đâu dám, đâu dám.” Ngô Chính Nghiệp cũng không khách sáo, tìm một vị trí ngồi xuống. Sau khi nhìn Hạ Thiên một chút, hắn ta hỏi: “Ta có một vấn đề mạo muội, không biết có nên hỏi hay không.”
Hạ Thiên đáp lại một câu: “Vậy thì ngươi đừng hỏi.”
“A, vậy ta không hỏi nữa.” Sắc mặt Ngô Chính Nghiệp cứng đờ, nhưng ngoài miệng vẫn cười như cũ.
“Đúng là có hơi đói bụng rồi.” Dạ dày Hứa Kiều Na trống trơn, nàng cũng đang định ăn một thứ gì đó.
Vừa mới ngồi xuống, cầm lấy con dao cắt một miếng thịt bò bít tết, đang định đưa vào trong miệng.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Hứa Kiều Na hiện lên sự kinh ngạc.
Bành.
Một tiếng súng vang lên, chỉ thấy con dao và miếng bò trong nháy mắt đã bị bắn thành một đống cặn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận