Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2685: Ăn cơm

Màn đêm buông xuống.
Đại điện Trùng Dương cung, đèn đuốc sáng trưng, tân khách ngồi đầy.
Đây là lần đầu tiên Chung Nam Sơn nháo nhiệt như vậy vào buổi tối. Toàn Chân chưởng giáo nhiều năm chưa từng lộ diện Nhậm Đạo Phưởng Nhậm chân nhân đột nhiên xuất hiện, còn mở tiệc tối mời một số vị khách dưới núi, nói có chuyện lớn cần tuyên bố.
Trong số khách đến tham gia bữa tiệc, ngoại trừ không ít Quán chủ đạo quán Chung Nam Sơn, còn có một số ẩn tu đại diện cho thôn ẩn tu. Gia đình Niệm Tâm cũng có mặt bên trong.
Bây giờ đã là tám giờ rưỡi tối. Chưởng giáo Nhậm Đạo Phưởng còn chưa đến, thậm chí có một bàn khách cũng không thấy ai.
Chỉ có đại đệ tử thủ tọa Đan Trần, cũng chính là vị đạo trưởng mày rậm tiếp đãi khách, thỉnh thoảng lên tiếng trấn an những vị khách tâm trạng nôn nóng.
“Chưởng giáo đến.”
“Khách quý đến.”
Trong lúc có một số người không chờ đợi nổi nữa, ngoài điện bỗng nhiên có người cao giọng kêu hai câu.
Tân khách bên trong đại điện không khỏi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bọn họ nhìn thấy Chưởng giáo Nhậm Đạo Phưởng vô cùng cung kính dẫn nhóm người Hạ Thiên chậm rãi bước vào trong đại điện.
Tình huống này khiến cho một đám tân khách không rõ ràng lắm bị hù dọa, không khỏi suy đoán thân phận của nhóm người Hạ Thiên.
“Bọn họ là ai? Vì sao Nhậm chưởng giáo lại khách khí với bọn họ như thế?”
“Không biết? Chẳng lẽ là đại nhân vật nào sao?”
“Một lão đầu, một nam hai nữ trẻ tuổi, cũng chẳng tính là đại nhân vật gì.”
“Nếu không phải khách quý, tại sao Nhậm chưởng giáo lại cung kính như thế?”
“Đúng là quái lạ! Nhậm chưởng giáo nhiều năm như vậy không lộ diện, bây giờ ông ta tính chơi trò gì thế?”

Trong đó cũng có người thỉnh thoảng nhẹ giọng hỏi thăm Đan Trần, nhưng vị đạo sĩ mày rậm này đã sớm được dặn dò, không thể tự tiện tiết lộ thân phận của Hạ Thiên. Lúc này, ông ta đành phải giả vờ câm điếc.
Nhậm chưởng giáo sắp xếp cho nhóm người Hạ Thiên ngồi ở bàn tiệc vị trí tôn quý nhất, thậm chí bản thân ông còn ngồi ở ghế chót, khiến cho đám tân khách không khỏi sợ hãi, ai cũng cho rằng vị Chưởng giáo này khách sáo quá mức rồi.
“Mọi người nhất định rất hiếu kì không biết những người này là ai, vì sao bần đạo lại tôn kính bọn họ như vậy?” Hai mắt Nhậm chưởng giáo nheo lại, mỉm cười nói với tân khách: “Bần đạo xin giới thiệu với mọi người, vị này chính là Quỷ Y Trương Minh Đà dương danh thiên hạ năm đó. Đây là đồ đệ của ông ấy, thiên hạ đệ nhất thần y Hạ Thiên. Hai cô gái kia là Ninh Nhụy Nhụy tiểu thư và Thạch Thuần tiểu thư.”
Nghe Nhậm chưởng giáo giới thiệu xong, chúng tân khách kinh ngạc không thôi. Bọn họ nhìn qua cũng đã có chút tuổi tác, mặc dù không biết Hạ Thiên là ai, nhưng tất cả đều đã nghe nói qua đại danh đỉnh đỉnh của Trương Minh Đà. Nhất thời, mọi người càng thêm cảm thấy lạ, tại sao Quỷ Y lại xuất hiện ở Chung Nam Sơn, lại còn là thượng khách của Trùng Dương cung?
“Bọn họ đều là đại ân nhân của Trùng Dương cung ta, cũng là đại ân nhân của mấy vạn dặm sơn hà Chung Nam Sơn.” Nhậm chưởng giáo nhớ lại những chuyện đã qua, trong lòng cảm khái không thôi: “Nếu không nhờ bọn họ, bần đạo chỉ sợ đã mệnh táng hoàng tuyền. Trùng Dương cung cũng không thoát khỏi tình huống suy bại. Mấy ngàn dặm Chung Nam Sơn sẽ không còn cảnh non xanh nước biếc nữa.”
Chúng tân khách nghe Nhậm chưởng giáo nói càng lúc càng mơ hồ, không biết nên phản ứng như thế nào cho hợp lý.
Trương Minh Đà lại cảm thấy Nhậm chưởng giáo có chút chuyện bé xé ra to: “Nhậm lão ca, ngươi thoải mái hơn một chút đi. Ngươi nghiêm túc như vậy, mọi người còn ăn cơm như thế nào được nữa.”
“Cũng đúng.” Nhậm chưởng giáo cười khẽ, ngẩng đầu nói với tất cả tân khách: “Mọi người không cần câu nệ, cứ tự nhiên là được. Đây cũng không phải bữa tiệc chính thức mà chỉ là đã lâu rồi ta không xuất hiện, bây giờ ta muốn mời mọi người một bữa cơm làm quen với nhau mà thôi.”
Cách nói đó khiến mọi người an tâm không ít. Bọn họ chỉ sợ vị Chưởng giáo đã lâu không xuất hiện, bây giờ xuất hiện muốn làm chuyện gì đó thật lớn. Dù sao, trong khoảng thời gian Nhậm chưởng giáo không có mặt, bọn họ cũng đã phân chia xong các loại lợi ích.
Trên thực tế, Nhậm chưởng giáo đích thật cũng không muốn làm to chuyện. Khi ông xử lý một số tục vụ, ông phát hiện có rất nhiều chuyện sớm thoát khỏi quyền khống chế của ông, nhưng ông từ trước đến nay không thích tranh quyền, cho nên ông cũng không vì vậy mà quá giận dữ, cũng không có ý định thanh toán trong bữa cơm này.
“Ăn cơm thì ăn cơm thôi, không cần thiết phải nói hươu nói vượn nhiều như thế.” Hạ Thiên lười quan tâm mấy chuyện vòng vo này, cũng không đợi Nhậm chưởng giáo nói dứt lời, hắn đã cầm đũa bắt đầu ăn.
“Hạ cư sĩ nói rất đúng, bần đạo cũng không nên nói nhiều. Bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu bữa tiệc.” Nhậm chưởng giáo vốn còn muốn nói điều gì đó, nhưng nghe Hạ Thiên nói như thế, ông cũng không nói nữa: “Mọi người cứ tự nhiên, mời mọi người dùng bữa.”
Chúng tân khách thật sự không thể tưởng tượng nổi. Nhậm chưởng giáo từ lúc nào đã trở nên hiền hòa như thế, lại còn quá tốt với người thanh niên kia.
Rất nhiều nghi vấn, đáng tiếc không có ai giúp bọn họ giải đáp, mọi người đành phải ăn trước rồi nói sau. Nhưng nếu chỉ ăn cơm thôi, bữa tiệc sẽ rất nhanh kết thúc. Chưa đến nửa giờ, bữa tiệc đã có xu hướng muốn chấm dứt. Điều này khiến cho những tân khách thường xuyên tham gia tiệc tùng cảm thấy không quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận