Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2610: Khí độc ở đâu?

Hạ Thiên bĩu môi: “Không cần tận ba người, loại mặt hàng rác rưởi như ngươi mình ta đã có thể giải quyết.”
“Này anh rể, ngươi không thể cậy lớn hiếp nhỏ được, vẫn nên giao cho ta và Nhụy Nhụy tỷ đi.” Thạch Thuần ở bên cạnh xem diễn nửa ngày không khỏi có chút ngứa tay, “Vừa nãy nàng sờ mặt Nhụy Nhụy tỷ, ta phải cho nàng một trận mới được, bằng không luôn cảm thấy ta bị thiệt.”
“Bị thiệt thì cũng là ta, ngươi thì có chuyện gì.” Hạ Thiên không vui nhìn Thạch Thuần, cảnh cáo nói: “Tiểu muội chân dài là nữ nhân của ta, chứ không phải của ngươi.”
Thạch Thuần cười hì hì: “Anh rể, ngươi keo kiệt quá đấy, mọi người sớm muộn gì cũng là người một nhà, còn phân biệt ta ngươi làm gì.”
“Đừng nói lung tung, tốt nhất vẫn nên phân rõ ràng chút.” Ninh Nhụy Nhụy vừa nghĩ bản thân bị hai tên lưu manh này quấy rối liền có chút đau đầu.
Hội trưởng tóc dày thấy ba người coi mình như người vô hình lập tức nổi giận hét lên: “Thật là không biết sống chết, có vẻ như các ngươi còn chưa rõ bản thân đang ở chỗ nào đâu nhỉ, vậy thì ta sẽ để các ngươi tỉnh lại.”
Vừa dứt lời, nàng búng tay một cái, chỉ thấy toàn bộ căn phòng bỗng dưng rung lắc dữ dội, sau đó giống biến hình như King Kong không ngừng vặn xoắn.
Nửa phút sau, hội trưởng tóc dày đã lên tới lầu hai, mà Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, Thạch Thuần lại bị nhốt trong một nhà tù trong suốt.
“Wow, trông ngầu quá đi.” Thạch Thuần trông thấy vậy kích động vỗ tay: “Anh rể, sau này chúng ta cũng tạo một phòng như thế.”
Hạ Thiên không hề hứng thú tý gì: “Lòe loẹt không thực tế, xây cái này thì có tác dụng gì.”
“Anh rể, ngươi không hiểu rồi, căn phòng kiểu này mới vui chứ.” Thạch Thuần mặt mày hớn hở, ghé vào tai Hạ Thiên nói nhỏ: “Ngươi nghĩ xem, sau này nếu như ngươi bum ba la với Nhụy Nhụy tỷ, vốn đang ở trong phòng, sau đó biến thành phòng bếp, rồi lại đến gara, tiếp đó lại biến thành ban công… Thật là kích thích.”
Cứ nói như thế, ánh mắt của Hạ Thiên liền sáng lên, dường như thật sự thú vị.
“Thạch Thuần, ngươi im ngay!” Bây giờ thính giác của Ninh Nhụy Nhụy đã sớm vượt qua người bình thường, Thạch Thuần nói nhỏ nàng đương nhiên nghe thấy rõ, năng lực tổ lái của con bé này đúng là khiến người ta phải thán phục, hoàn toàn không biết trong đầu chứa cái gì.
“Hừ, thật khiến người ta thất vọng!” Hội trưởng tóc dày hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy nói: “Vốn ta còn cho rằng ngươi là một lô đỉnh thượng hạng, bây giờ xem ra cũng chỉ là được cái mã tốt, bên trong đã bại hoại, vậy mà sẽ thích nam nhân như Hạ Thiên, nếu đã thế thì các ngươi đi chết hết đi!”
“Lô đỉnh?” Ninh Nhụy Nhụy tương đối phản cảm với từ này, nhưng lại có chút bất ngờ, nàng hỏi Hạ Thiên: “Nàng ta thật sự là nữ sao?”
Hạ Thiên lười biếng biếng ngáp một cái, trả lời rằng: “Tiểu muội chân dài, ngươi hoài nghi ánh mắt của ta hả, nàng ta đúng là nữ, có điều tu luyện một loại công pháp tà môn gọi là Thải âm Bổ m, cho nên mới chán ghét nam nhân, những thuộc hạ kia của nàng ta đều là lô đỉnh.”
“A, sao những thuộc hạ đó không bị nàng ta thải bổ chết vậy?” Thạch Thuần nhớ lại vài tình tiết trong tiểu thuyết tu tiên, “Hay là nó đã sớm chết rồi?”
Hạ Thiên bĩu môi: “Thuần nha đầu, ai nói cho ngươi là thải bổ nhất định sẽ chết người.”
“Không phải trong tiểu thuyết đều viết vậy sao?” Thạch Thuần nghiêm túc nói: “Cho nên nữ chính thường được bị chọn làm lô đỉnh cho đại năng gì đó, lúc sắp bị thải bổ mà chết thì nam chính nhất định sẽ bộc phát uy năng bạo chủng, tiêu diệt đại năng và môn phái của hắn, cứu nữ chính bình an vô sự ra.”
“Sau này bớt xem loại tiểu thuyết đó đi.” Hạ Thiên thuận miệng giải thích, “Thải bổ là phân loại thải và bổ, đây là phương pháp bổ sung lẫn nhau.”
“Chỉ thải không bổ chính là thôn phệ, chỉ bổ không thải chính là làm công ích.”
“Có điều con đường chính đáng được tu tiên giới công nhận chỉ có thải âm bổ dương hoặc là thải dương bổ âm, bởi vì hai khí âm dương vốn có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau.”
“Thải âm bổ âm hoặc là thải dương bổ dương thì đều tồn tại nguy hiểm cực lớn, đương nhiên là tà đạo lệch môn.”
“Wow, tốn công ta còn cảm thấy tiểu tỷ tỷ ngươi trông ngầu như thế, không ngờ lại thèm khát thân thể của ta và Nhụy Nhụy tỷ.”
Thạch Thuần ngẩng đầu lên há to miệng với hội trưởng tóc dày kia: “Ối…!”
Hội trưởng tóc dày vẻ mặt lạnh lùng hét lên với thủ hạ bên cạnh: “Khởi động cơ quan, rót hết khí độc vào đây.”
“Dù sao thi thể của các ngươi cũng rất có giá trị nghiên cứu, ta cũng không lỗ.”
Đúng lúc này, khí độc cuồn cuộn tuôn vào trong phòng đám Hạ Thiên đang ở.
Thạch Thuần nói với Hạ Thiên: “Anh rể, giờ làm sao đây?”
“Làm sao cái gì?” Hạ Thiên hỏi lại.
“Đương nhiên là làm sao để thoát ra, nếu không thật sự ở đây chờ chết hả.” Thạch Thuần không vui trừng mắt với Hạ Thiên, “Nhiều khí độc như thế, cho dù không độc chết chúng ta nhỡ đâu hủy dung thì sao?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Khí độc ở đâu?”
“Ấy?” Thạch Thuần lập tức nhìn xung quanh, không khỏi phát ra âm thanh nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận