Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2216. Ngươi căn bản không phải mẹ nàng

“Cạch, cạch, cạch......”
Bên ngoài, âm thanh giày cao gót giẫm ở trên sàn nhà phát ra càng ngày càng gần. “Bảo bối, mẹ hỏi, làm sao không trả lời thế.” Một nữ nhân trẻ tuổi chậm rãi đẩy cửa phòng phòng ngủ ra, kết quả nhìn thấy một nam nhân xa lạ nằm ở trên giường của nàng, sắc mặt không nhịn được đại biến, quát hỏi: “Ngươi là ai, làm sao lại ở trong phòng ta!”
“Ta tên Hạ Thiên.” Hạ Thiên chững chạc đàng hoàng đáp: “Đi vào từ cửa sổ phòng.”
Nữ nhân trẻ tuổi sửng sốt nửa giây, sau đó đột nhiên biến sắc: “Ta không quan tâm ngươi là ai, lập tức lăn ra ngoài cho ta, bằng không thì ta báo cảnh sát.”
“Ta là tới đánh nàng.” Hạ Thiên đưa tay chỉ cái tiểu cô nương đang ôm cái đầu nhỏ trong góc, “Nàng gọi điện thoại quấy rầy đến giấc ngủ của ta.”
“Thật là nói hươu nói vượn!” Nữ nhân trẻ tuổi đã nhịn không được lửa giận, lấy điện thoại di động ra liền thông báo cảnh vệ: “An ninh tiểu khu sao? Nơi này có người xông vào nhà của ta, ta hoài nghi hắn mưu đồ quỷ quyệt, các ngươi mau lập tức tới đây!”
Hạ Thiên vẫn là không có phản ứng, chỉ là một mặt buồn cười nhìn nữ nhân trẻ tuổi.
“Hứ, đại khốn kiếp, ngươi còn không chạy!” Tiểu cô nương lặng lẽ hướng Hạ Thiên nháy mắt một cái, “Ra ngoài từ cửa sổ đi, ta có thể giúp ngươi ngăn mẹ ta lại.”
“Ta tại sao lại phải chạy?” Hạ Thiên hì hì nở nụ cười, “Đến cùng hẳn là mẹ ngươi mới phải chạy trốn mới đúng.”
Nữ nhân trẻ tuổi phát hiện ánh mắt Hạ Thiên không có thiện cảm, dọa đến lập tức bưng chặt trước ngực: “Ngươi, ngươi muốn làm gì ta?”
“Dung mạo ngươi xấu, mà lại tưởng là đẹp.” Hạ Thiên bĩu môi, “Ta đối với loại người quái dị như ngươi không có hứng thú, chỉ là muốn hỏi ngươi một ít chuyện, ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời.”
“Người quái dị? Ngươi lại còn nói ta là người quái dị?” Nữ nhân trẻ tuổi chỉ chỉ chính mình, sau đó tại chỗ tức nổ tung: “Hôm nay ngươi đừng nghĩ chạy thoát, không giết chết ngươi, lão nương này không mang họ Tiêu!”
Hạ Thiên lạnh giọng nói: “Ngươi vốn là không phải họ Tiêu.”
“Đại bại hoại, làm sao ngươi biết mẹ ta không phải họ Tiêu, chẳng lẽ các người quen biết?” Tiểu cô nương tò mò nhìn Hạ Thiên, nàng nhớ kỹ chính mình cho tới bây giờ không có nhắc qua nàng tên gì, tên đại bại hoại này làm sao lại khẳng định mẹ nàng không phải họ Tiêu như vậy.
Nữ nhân trẻ tuổi cũng có chút hoài nghi, trừng Hạ Thiên: “Ngươi rốt cuộc là ai!” “Ta đã nói rồi, ta tên là Hạ Thiên.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ta không muốn lại lặp lại lần thứ ba, ta đối với ngươi họ gì cũng không có hứng thú, cũng đối với ngươi không họ cũng không có hứng thú. Ta tới ở đây, một là vì đánh tiểu cô nương này một trận, hai chính là hỏi ngươi một vài chuyện.”
“Ta sẽ không trả lời ngươi vấn đề gì.” Nữ nhân trẻ tuổi lạnh giọng nói: “Còn có, cách xa nữ nhi của ta ra một chút, bằng không thì ta không bảo đảm có thể trực tiếp giết ngươi hay không.”
Hạ Thiên thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Bao giờ những người ngốc như các ngươi mới học không được đạo lý đây?”
“Mẹ, đại bại hoại thật ra không phải là người xấu.” Lúc này, tiểu cô nương nói chuyện thay cho Hạ Thiên, “Địa chỉ là ta nói cho hắn biết, buổi sáng ta nhàn rỗi nên tùy tiện gọi điện thoại, phá giấc ngủ của hắn.”
Nữ nhân trẻ tuổi quát khẽ: “Tửu nhi, ngươi đừng nói chuyện, mau tới chỗ mẹ.”
Tiểu cô nương vừa xuống giường, có chút không tình nguyện đi tới nữ nhân trẻ tuổi, kết quả còn chưa đi hai bước, người liền trở về trên giường.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Đến cùng muốn làm gì!” Nữ nhân trẻ tuổi phát hiện Hạ Thiên không giống bình thường, vừa rồi nam nhân này ra tay ôm con gái nàng, tốc độ nhanh đến nàng căn bản không nhìn rõ, “Ta lúc nào trêu chọc qua ngươi?”
“Ngươi không có trêu chọc qua ta, nhưng mà ta nhìn ngươi vô cùng khó chịu.” Hạ Thiên không nhìn chằm chằm nữ nhân này không chớp mắt, “Bởi vì ngươi căn bản không phải mẹ của tiểu cô nương này.”
Tiểu cô nương cả kinh che miệng, vẻ mặt sùng bái nhìn Hạ Thiên: “Đại bại hoại, ngươi là do con khỉ phái tới cứu ta sao?”
Hạ Thiên tức giận nói: “Ngươi mới là do con khỉ phái tới!”
“Nếu không thì, làm sao ngươi biết nàng ta không phải mẹ ta?” Tiểu cô nương trong mắt tràn đầy không hiểu, “Ta còn tưởng rằng chỉ có ta biết.”
“Tửu nhi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Trên mặt của nữ nhân trẻ tuổi hiện lên một vẻ bối rối, vội vàng quát lên: “Người này chắc chắn là bọn buôn người, ngươi đừng bị hắn lừa, mau đến chỗ mẹ.”
“Mẹ, kỳ thực ta đã sớm biết ngươi không phải mẹ ta.” Tiểu cô nương nhướng mày, có chút ưu thương nói: “Nhưng ngươi đối với ta một mực rất tốt, cho nên ta không muốn khiến ngươi thương tâm, nên mới không nói cho ngươi.”
Nữ nhân trẻ tuổi vừa sợ vừa giận, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Ngươi có phải do Tiêu gia phái tới hay không? Ta cho ngươi biết, Tửu Nhi chính là con gái ruột ta, là tâm gan của ta, là sinh mệnh của ta, mặc kệ các ngươi lừa gạt nàng như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật này. Các ngươi, ai cũng đừng nghĩ đem nàng ra khỏi ta.”
“Đừng diễn nữa, ngươi căn bản không có khả năng mang thai, như thế nào lại có con gái.” Hạ Thiên bĩu môi, thuận miệng vạch trần nói: “Còn có, đừng đem chính mình nói thành vĩ đại như vậy, ngươi thu dưỡng cô bé này không phải là vì để lấy máu của nàng cho ngươi chữa bệnh sao.”
“Ngươi, ngươi vậy mà lại biết cái này!” Nữ nhân trẻ tuổi thật sự cả kinh đến nỗi tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, lập tức từ bên đùi lấy ra một cây súng lục: “Vậy thì không nên để ngươi sống nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận