Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3837: Thời gian tốt như thế không thể cái gì cũng không làm

“Nếu việc này mà ngươi còn không làm được, ngươi tự mình đi chết đi.” Lão giả hùng sư hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Đại Thiên Thu quỳ xuống đất, cất cao giọng nói: “Đại trưởng lão yên tâm, đệ tử nhất định sẽ mang hai người kia, còn cả đầu người Bạch gia đến trước mặt của ngài.”
Đưa mắt nhìn lão giả hùng sư đi xa, Đại Thiên Thu lập tức ra lệnh cho những đệ tử mặc áo bào trắng khác: “Đi, chúng ta đến dược đường nhận thuốc trị thương và đan dược trước, sau đó điều một số cung phụng đi bắt đôi cẩu nam nữ kia.”
“Vâng.” Những người kia nhanh chóng lên tiếng đồng ý. Bọn họ cũng bị Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy làm hại không ít, trong lòng đã sớm tràn ngập cừu hận.
Đại Thiên Thu thừa nhận đôi nam nữ kia rất lợi hại nhưng cũng không cho rằng hắn ta không có cơ hội chiến thắng, chẳng qua lúc đó bọn họ quá chủ quan, rơi vào bẫy đối phương đã sớm bố trí, cho nên mới bị nhục nhã đến như vậy.
Bây giờ thì khác. Có lệnh bài của Đại trưởng lão, hắn ta có thể triệu tập những người có tu vi cao thâm xuống núi giúp đỡ. Mặc kệ đối phương có âm mưu quỷ kế gì cũng khó mà thoát khỏi vận mệnh bị ngược.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kể quỷ kể gì cũng đều vô dụng.
Nếu không phải Đại trưởng lão yêu cầu bắt sống, bây giờ hắn ta đã dẫn người xuống núi thiên đao vạn quả đôi nam nữ kia rồi.
Đời này hắn ta chưa bị ai làm nhục đến như thế. Hắn ta thậm chí cảm thấy chi bằng đôi nam nữ kia giết hắn ta thì hơn.
Đương nhiên, hắn ta cũng sẽ không cảm tạ đối phương đã hạ thủ lưu tình. Nếu ngươi không trảm thảo trừ căn, vậy cũng đừng trách ta phản sát.

Lúc này, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đã về lại Bạch gia.
Bạch Thiên An đã bố trí một bữa cơm phong phú cho bọn họ, thuận tiện báo cho bọn họ biết Bạch Vạn Bang và Ninh Vọng Hải đã rời khỏi nhà đi gặp bạn cũ, ngày mai mới trở về, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Về phần đi đâu, Bạch Vạn Bang và Ninh Vọng Hải không có nói.
“Không biết gia gia đang làm cái gì nữa? Ngay cả đi ra ngoài cũng không thèm nói với ta một tiếng.” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút kỳ quái, hoàn toàn không tiếp nhận được sự thay đổi của gia gia nàng.
Trước kia, Ninh Vọng Hải ở trước mặt nàng chính là một lão nhân tính tình trầm ổn, ôn hòa, lúc nào cũng bảo vệ nàng.
Bây giờ ông lại giống như một người trẻ tuổi, tính tình nóng vội, làm việc cũng biến thành hùng hùng hổ hổ, ngược lại có mấy phần giống với Hạ Thiên.
“Đều tại ngươi hết.” Ninh Nhụy Nhụy nhỏ giọng nói một câu.
“Tiểu muội chân dài, nàng mắng ta làm gì?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Việc này có liên quan gì đến ta đâu, nàng đừng đổ hết lên đầu ta chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên: “Nếu không phải ngươi kéo ta đến miếu Tuyết Tiên, ta đã biết gia gia đi đâu rồi.”
Hạ Thiên nói: “Này, tiểu muội chân dài, nàng nói lý một chút có được không?”
“Ngươi có bao giờ nhìn thấy nữ nhân nói lý hay chưa?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi ngược lại.
“Đương nhiên đã gặp qua rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Thần tiên tỷ tỷ, còn có vợ Băng Băng, vợ tóc vàng, bọn họ đều biết nói lý.”
Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên nói ai nhưng vẫn duy trì hoài nghi của mình: “Ngươi khẳng định bọn họ luôn nói lý?”
“Đương nhiên, bọn họ lúc nào cũng biết nói lý cả.” Hạ Thiên trịnh trọng gật đầu: “Mặc kệ ta nói cái gì, bọn họ đều cảm thấy đó là chân lý, sau đó ủng hộ ta vô điều kiện.”
Ninh Nhụy Nhụy: “…”
“Điểm này, tiểu muội chân dài nàng nên học hỏi bọn họ một ít đi.” Hạ Thiên mỉm cười nói, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng nàng học không được đâu, cho nên, nàng muốn làm sao thì làm.”
Ninh Nhụy Nhụy ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên. Nàng đương nhiên biết Hạ Thiên lúc nào cũng bao dung với nàng, ngoại trừ ngẫu nhiên mượn cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, thời gian còn lại hắn luôn dung túng tính tình của nàng.
Từ nhỏ đến lớn, có thể làm được điều này, ngoại trừ gia gia của nàng cũng chỉ có Hạ Thiên.
Nói thật, nàng rất cảm động.
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, có phải nàng rất cảm động hay không? Chi bằng cơm nước xong xuôi, chúng ta trở về phòng….”
“Cút.”
Ninh Nhụy Nhụy nhanh chóng không còn lại bất cứ sự xúc động nào, chỉ muốn một cước đá vào mặt tên sắc lang này.
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Cơm nước xong xuôi, chúng ta nên làm gì đây? Thời gian tốt như vậy, cũng không thể cái gì cũng không làm.”
“Vậy thì cái gì cũng không làm.” Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Ngươi đừng hòng làm cái gì hết.”
“Ta không muốn làm cái gì hết.” Hạ Thiên làm ra vẻ nghi ngờ: “Tiểu muội chân dài, rốt cuộc nàng đang nói gì thế? Nàng cho rằng ta muốn làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm cái gì nhé. Ta cho ngươi biết, ta sẽ không để cho ngươi làm như vậy đâu. Ngươi cũng đừng nghĩ làm được cái gì.”
“Tiểu muội chân dài, nàng khẳng định nàng biết ta muốn làm cái gì?” Hạ Thiên hỏi: “Thật ra ta chẳng muốn làm gì. Chỉ là nàng hiểu lầm ta muốn làm mà thôi. Điều này không tốt đâu. Ta là một người rất chính trực, thuần khiết.”
Mắt Ninh Nhụy Nhụy trợn lên: “Nếu ngươi thật sự thuần khiết, ngươi sẽ không nói những lời như vậy, lại còn giả ngu. Tâm địa gian giảo của ngươi, người nào mà không biết. Cửu tỷ tỷ, còn có Y Y tỷ đã sớm nhắc nhở ta, tuyệt đối không để cho ngươi tùy tiện đạt được.”
“Tiểu muội chân dài, ta hiểu rồi.” Hạ Thiên trong nháy mắt hiểu ra: “Không thể để cho ta tùy tiện đạt được, đó chính là ta có thể đạt được, chỉ là độ khó hơi cao.”
Ninh Nhụy Nhụy tức đến mức muốn cầm đôi đũa trong tay đâm chết tên sắc lang đối diện.
Lúc này, cửa phòng ăn bị người ta thô bạo đẩy ra, chỉ thấy mấy người khí thế hung hăng xông vào.
Bạch Thiên An đang định cản lại, lập tức bị người ta chế trụ, không thể động đậy, cũng không thể nói được.
Một người trong đó bệ vệ đến trước bàn ăn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Đôi cẩu nam nữ này đúng là hăng hái, vẫn còn ăn cơm được, lại còn liếc mắt đưa tình. Đúng là không biết xấu hổ. Sắp chết đến nơi rồi lại còn không biết mùi vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận