Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1973. Hoàn cảnh đáng thương

Một giờ sau, trong sân biệt thự, lẩu đã nấu xong, một con thỏ được thả vào nồi lẩu, sau đó bọn hắn còn nấu một bàn gà rừng, ừm, dùng bia nấu, Hạ Thiên kiếm được rất nhiều món ăn kèm lẩu, thậm chí gia vị cũng có cả, hắn vốn định lên núi tìm một ít rau xanh, sau đó cảm thấy rất phiền phức, cho nên đã trực tiếp đến một quán lẩu dưới núi, kiếm được rất nhiều món.
“Tiểu muội chân dài, ăn lẩu phải uống bia, cô cũng uống chút bia đi.” Hạ Thiên nghiêm túc nói với Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi cảm thấy dùng bia có thể làm ta say sao?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, có lẽ tên gia hỏa này lại đang muốn nàng uống say để có thể làm chút chuyện xấu gì đó đây mà.
“Tiểu muội chân dài, ta muốn chuốc say cô làm gì?” Hạ Thiên ngạc nhiên hỏi: “Ăn lẩu uống bia là chuyện rất bình thường mà.”
Nói tới đây, Hạ Thiên lại lẩm bẩm một mình: “A, hình như trước đây muội muội chân dài cũng rất thích ăn lẩu.”
Hạ Thiên bất giác lại nhớ đến Dạ Ngọc Mị, mà lúc này, Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy tay của gia hỏa này không thành thật lắm, di chuyển lung tung trên eo trên đùi nàng, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, dù sao gia hỏa này vẫn luôn như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn rõ ràng là vì nhớ đến Dạ Ngọc Mị mới động tay động chân với nàng, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hơi khó chịu.
Tên sắc lang chết tiệt này, quả nhiên vẫn coi nàng là vật thay thế cho Dạ Ngọc Mị kia, thật là quá đáng!
“Này, đi mua ít bia cho ta đi, ta muốn uống!” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, không phải nàng muốn mượn rượu giải sầu gì cả, chỉ muốn đánh lạc hướng tên sắc lang này mà thôi.
Chiêu này về cơ bản cũng có hiệu quả, không phải sao, Hạ Thiên lập tức đi ngay, đương nhiên, hắn đã nhanh chóng trở lại, mang về hai thùng bia.
Trong sân, ba người một chó, vừa ăn lẩu vừa uống bia, Lam Lam lâu lâu lại cho chó một miếng thịt, còn lấy một cái chén lớn, rót cho nó một chén bia, dù trước đó Lam Lam đã ăn một tô cơm lớn, nhưng bây giờ cũng vẫn ăn không ngừng, nhìn ra được, thời gian mấy năm nay nàng sống cũng không tốt lắm.
Thật ra, điều này cũng bình thường, nàng đã sống một mình hơn ba năm rồi, lúc mẹ nàng rời đi, nàng mới tám tuổi, một cô bé tám tuổi sống một mình với một con chó, không để mình chết đói đã không tệ rồi, còn có thể hy vọng nàng sống tốt sao?
“Lam Lam, mấy năm nay ngươi sống một mình thế nào vậy?” Ninh Nhụy Nhụy rốt cuộc không nhịn được hỏi, thật ra nàng thật sự rất tò mò, một cô bé tám tuổi, chỉ có một con chó bảo vệ nàng, sao có thể trải qua ba năm này trong một sơn thôn nghèo nàn như vậy được?
“Trước khi mẹ rời đi, đã chuẩn bị cho ta rất nhiều đồ, ngay từ đầu dường như nàng đã không có ý định quay về, dưới biệt thự có một tầng hầm, dự trữ rất nhiều đồ ăn, nhưng bây giờ đã không còn bao nhiêu nữa, chỉ còn lại một ít gạo, ta có trồng một ít rau phía sau sân, lâu lâu Bác Lang sẽ đi bắt thỏ rừng về cho ta, sau đó ta cũng còn một ít tiền. Trưởng thôn đối xử với ta không tệ, lâu lâu hắn sẽ cho ta một ít đồ, cũng sẽ giúp ta mua một vài thứ ta cần.” Lúc này, Lam Lam hình như cũng nói nhiều hơn một ít: “Ta muốn xuống núi đi tìm mẹ, thôn trưởng nói với ta, ta còn nhỏ, xuống núi không an toàn, hơn nữa trong thành phố cũng không thể mang theo chó lớn như vậy đi lại tùy tiện được, cho nên bây giờ ta ở lại trong thôn sẽ an toàn hơn.”
“Thì ra là thế.” Ninh Nhụy Nhụy khẽ thở dài, sau đó gật đầu: “Thôn trưởng nói không sai, ngươi mang theo một con chó lớn như vậy đi vào thành phố quả thật rất phiền phức.”
Hơi trầm ngâm một chút, Ninh Nhụy Nhụy lại nói thêm: “Nếu không thì như vậy đi, ta giúp ngươi tìm kiếm tin tức về mẹ ngươi, nếu tìm được nàng, chúng ta sẽ đưa ngươi đi.”
“Nhụy Nhụy tỷ tỷ, Bác Lang thật sự không thể ở trong thành phố sao?” Lam Lam lại hỏi, bây giờ nàng đã biết tên của Ninh Nhụy Nhụy, hơn nữa còn bắt đầu gọi nàng là tỷ tỷ.
“Cũng không hoàn toàn đúng, vẫn có nơi có thể ở, nhưng khá phiền phức, hơn nữa cũng không thể nuôi thả, ra ngoài nhất định phải xích lại.” Ninh Nhụy Nhụy giải thích một chút, chó săn là loại chó hung dữ, thông thường không được phép ra đường, cho dù có thể ra đường, cũng chắc chắn phải buộc dây thừng hoặc xích, nếu không chắc chắn sẽ khiến người khác sợ hãi.
“Nhụy Nhụy tỷ tỷ, vậy ta không vào thành phố nữa.” Lam Lam lắc đầu: “Ta sẽ không buộc dây Bác Lang đâu, ta cũng sẽ không bắt nó ở lại trong núi một mình ra ngoài.”
“Được rồi, Lam Lam, chuyện ngươi có ra ngoài không sau này lại nói, ta giúp ngươi tìm mẹ ngươi trước đi.” Ninh Nhụy Nhụy có thể hiểu quan điểm của Lam Lam, đối với nàng thì con chó săn này bây giờ giống như người thân gần gũi nhất của nàng, nàng đã không còn coi nó như một con chó nữa, về bản chất, nàng đã coi con chó săn này như một con người, nàng đương nhiên không thể buộc dây người thân của mình được.
Tuy bản thân Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải là loại người đặc biệt thích chó, nhưng nàng có thể hiểu được ý nghĩ của Lam Lam, cho nên bây giờ Lam Lam lựa chọn không đi cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu nàng thật sự có thể tìm được mẹ của Lam Lam, có lẽ Lam Lam cũng sẽ thay đổi ý định, cho nên nàng cũng không vội bảo Lam Lam quyết định rời đi với nàng bây giờ.
Đúng lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn về phía cổng sân, sau đó, nàng lập tức nhìn thấy một ông lão ăn mặc giản dị đứng ở đó.
“Ông trưởng thôn.” Lúc này, giọng nói của Lam Lam vang lên, cũng khiến Ninh Nhụy Nhụy lập tức biết được thân phận của ông lão này.
“Lam Lam, ngươi đang ăn à?” Giọng của trưởng thôn rất ôn hòa, sau đó hắn nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy: “Vị này nhất định là vị Ninh tiểu thư từ trong thành phố đến phải không?”
“Chào trưởng thôn, ta chính là Ninh Nhụy Nhụy.” Ninh Nhụy Nhụy muốn đứng lên, nhưng không thể đứng dậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, eo của nàng đang bị Hạ Thiên ôm, không đứng lên được.
“Ninh tiểu thư, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi, có thể chứ?” Lão thôn trưởng nhìn Lam Lam một cái, sau đó hỏi.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, sau đó véo Hạ Thiên một cái: “Ngươi thả ta ra trước đi.”
Hạ Thiên lần này cũng thật sự buông Ninh Nhụy Nhụy ra, mà Ninh Nhụy Nhụy cũng đứng dậy đi ra ngoài sân, sau đó đi ra ngoài hơn mười mét với trưởng thôn, cũng không đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận