Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2389. Ta đếm đến ba

“Vừa rồi lúc ta nhắc đến tài sản của ta có mấy trăm triệu, hình như Cửu tiểu thư có chút khinh thường nhỉ.”
Đoạn Nhất Lang trầm mặc vài giây, bỗng nhiên chuyển chủ đề, “Là xem thường con số này, hay là cảm thấy ta đang bốc phét?”
A Cửu không quá muốn để ý người này, thản nhiên nói: “Là không tin ngươi.”
“Đúng là đủ trực tiếp.” Đoạn Nhất Lang nở nụ cười, “Nhưng ta vẫn muốn giảng thích một chút, ta không hề khoác lác, thậm chí còn duy trì số lẻ trên con số đó.”
“Phải không?”
A Cửu mặt không đổi sắc, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy chúc mừng ngươi có thể tiến vào bảng xếp hạng Forbes.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với A Cửu: “Mặc dù cái bảng xếp hạng gì đó rất vớ vẩn, nhưng đồ đần này đúng là không vào được.”
“Thật khiến ta thất vọng.”
Đoạn Nhất Lang thở dài, có chút cảm khái nói: “Vốn cho rằng hai vị có chút kiến thức, dù sao các ngươi đều là tu tiên giả, khác với những tên phàm phu tục tử kia, ai ngờ ánh mắt cũng thiển cận như thế.”
A Cửu có chút không vui nói: “Ánh mắt thiển cận hay không, thì liên quan gì đến ngươi?”
“Vẫn liên quan đến ta mà.”
“Địa cầu lớn như thế, tu tiên giả cũng nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng nảy sinh chút quan hệ.”
Đoạn Nhất Lang giống như hoàn toàn quên đi chuyện vừa mới xảy ra, khôi phục thần thái: “Các ngươi lên đảo chắc là đến tham gia Trường Sinh hội, đúng không?”
“Thì sao?” A Cửu từ chối cho ý kiến.
Đoạn Nhất Lang cười, có chút ngạo mạn mà chỉ chính mình: “Quan hệ ngay ở chỗ này, ta chính là một trong chín vị trưởng lão thường trực ở Trường Sinh hội.”
“Sau khi các ngươi lên đảo, mọi thứ từ nói chuyện đến hành động, đều nằm trong sự theo dõi của chúng ta, đồng thời ta cũng có tư cách đề cử các ngươi trở thành hội viên cao cấp của Trường Sinh hội.”
“Ngại quá, ta và Cửu nha đầu không hứng thú với Trường Sinh hội các ngươi.”
Hạ Thiên trực tiếp ngắt lời Đoạn Nhất Lang, có chút khó chịu nói: “Các ngươi cũng không có tư cách đàm phán bất kể cái gì với ta và Cửu nha đầu.”
“Hạ Thiên, có tự tin là chuyện tốt, nhất là sau khi trở thành tu tiên giả, cảm thấy mình hơn người khác một bậc, cũng không phải chuyện gì sai, dù sao đây là sự thật.”
Nụ cười trên mặt Đoạn Nhất Lang rực rỡ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên nhiều thêm một tia cảnh cáo: “Nhưng mà người trước mặt ngươi cũng là tu tiên giả, còn là kẻ tiền bối như ta, thì chút tự tôn ấy của ngươi liền có vẻ hơi dư thừa.”
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, A Cửu đã nở nụ cười: “Ta thấy tự tôn của ngươi mới hơi thừa đó, mới vừa rồi là ngươi nhất định phải khiêu khích chúng ta, sau đó bị Hạ Thiên vả mặt, bây giờ giả bộ giống như cái gì cũng chẳng xảy ra, lại còn giáo huấn chúng ta ư, đúng là nực cười.”
Biểu cảm trên mặt Đoạn Nhất Lang lần nữa cứng đờ, một lát sau, lại coi như chuyện gì cũng không xảy ra, chỉ vào mấy món ăn trên bàn, vừa cười vừa nói: “Các ngươi biết mấy món trên đảo này đến từ đâu không?”
A Cửu biết đại khái phong cách của vị này, cũng lười phản ứng lại hắn, bọn hắn vốn không đến nói chuyện nhạt nhẽo với tên này.
Quả nhiên, sau khi im lặng hai ba giây, Đoạn Nhất Lang lại phối hợp giải thích: “Những thức ăn này đều trồng ở trên đảo, nhưng đất trồng, rồi nước tưới, đều đã dùng linh khí ôn dưỡng qua, nếu ăn lâu ngày thì sẽ kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm.”
Tiếp đó hắn dùng đũa gắp lên một miếng cải trắng, vừa cười vừa nói: “Cho nên, cho dù là một miếng cải trắng, đặt ở giới thế tục cũng là bảo vật vô giá.”
“Vừa nãy ngươi đã thua, những thức ăn này đều là của ta và Cửu nha đầu, ngươi không có tư cách ăn.”
Hạ Thiên tiện tay cướp lấy đôi đũa trong tay Đoạn Nhất Lang, “Ngươi muốn ăn thì tự mà kiếm, còn có cút xa một chút, ta không muốn nhìn thấy thằng đần nhà ngươi.”
“Hạ Thiên, thế đạo yên ổn như thế, mà tính tình của ngươi sao lại vẫn bá đạo vậy hả.”
Đoạn Nhất Lang sững sờ một chút, sau đó cười nói, “Mọi người lên đảo, một vì mua vui, hai là vì trường sinh.”
“Trong đó mua vui kỳ thực vẫn chiếm số nhiều, dù sao việc trường sinh cũng không phải là thứ phàm phu tục tử có thể nghĩ ra.”
A Cửu cũng cảm thấy Đoạn Nhất Lang có chút phiền phức: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, lại vòng vo có tin ta giết ngươi luôn không.”
“Được được, không thể trêu vào hai người các ngươi.”
Đoạn Nhất Lang thấy A Cửu và Hạ Thiên thật sự tức giận, vội vàng khoát tay: “Ta chỉ là muốn kết bạn với hai vị mà thôi, thật sự không có ác ý gì, vừa mới vụ đánh cược cũng chỉ là vui đùa một chút, bữa cơm này vốn nên là ta mời.”
“Ta đếm đến ba, hai, một......” Ba ngón tay đang giơ lên của A Cửu chợt cụp xuống hai ngón, lạnh lùng liếc nhìn Đoạn Nhất Lang.
Chỉ trong vòng hai giây, vẻ mặt Đoạn Nhất Lang thay đổi mấy lần, trước khi A Cửu đếm đến ba, cuối cùng đành thở dài: “Thôi thôi thôi, nói thẳng vậy, Đoạn mỗ muốn hợp tác với hai vị.”
“Hợp tác cái gì?” Ngón tay thứ ba của A Cửu cụp xuống chỉ còn một đoạn.
Đoạn Nhất Lang trả lời: “Các ngươi biết Tiêu Đảo này đến từ đâu không?”
A Cửu lười nói chuyện, ngón tay thứ ba đã cụp xuống một nửa.
“Kỳ thực ý tứ chính là nơi khôi phục lại linh khí.” Đoạn Nhất Lang thấy không có ai phụ họa, không thể làm gì khác hơn là tự hỏi tự trả lời: “Mấy năm gần đây, dấu hiệu khôi phục linh khí trên địa cầu càng ngày càng nhiều, nhất là một tháng trước, trên biển xuất hiện ba lần dao động linh khí cực kỳ nồng đậm, cao tầng của các quốc gia đều bị kinh động, bọn họ đang tính toán tham gia vào đó.”
“Mà những người tu tiên như chúng ta này, tự nhiên liền chiếm được tiên cơ, chỉ cần các ngươi hợp tác với ta, chiếm được phần lớn linh khí, đến lúc đó coi như muốn xưng bá địa cầu, cũng là việc dễ như trở bàn tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận