Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3756: Ta cũng không nói là bom

“Xin hỏi, ngài gọi ta có chuyện gì không?”
Bạch Tiểu Lâu ngừng lại, quay đầu nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Ngươi lấy đồ của ngươi đi luôn đi.” Hạ Thiên nói.
Bạch Tiểu Lâu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Dương San: “Thật ngại quá, tiên sinh, ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Ta không muốn lặp lại một lần nữa. Nhân lúc tâm trạng của ta không tệ, ngươi hãy mang đồ đi, ta sẽ không đánh ngươi.”
“Vị tiên sinh này, có phải ngươi đã có hiểu lầm gì hay không?” Bạch Tiểu Lâu không kiên nhẫn được nữa, sắc mặt lạnh xuống: “Ta ngay cả cửa còn chưa tiến vào, làm sao để lại thứ gì được? Dương tiểu thư, còn có Hàn tiểu thư, hai người có thể làm chứng cho ta.”
“Bạch tiểu thư, có thể là do hắn bị hoa mắt, ngươi không cần để ý.” Hàn Nhạc Hân ngượng ngùng nói.
Hạ Thiên không vui nhìn Hàn Nhạc Hân: “Ngươi mới hoa mắt đấy. Xấu xí thì nên thành thật ngồi yên, đừng chen vào người khác đang nói.”
“Này, người ta ngay cả cửa còn chưa tiến vào, có thể để lại cái gì chứ?” Hàn Nhạc Hân cảm thấy Hạ Thiên đúng là không biết nói lý: “Hơn nữa, cho dù có lưu lại thứ gì, nàng ấy cũng không thể để lại bom cho chúng ta?”
Hạ Thiên nghe xong, không khỏi mỉm cười nhìn Hàn Nhạc Hân.
“Ngươi, ánh mắt này của ngươi là có ý gì?” Hàn Nhạc Hân không khỏi hoảng hốt, nhưng vẫn nói: “Quả bom khá to, trên tay nàng ấy chẳng có thứ gì, trong phòng chúng ta cũng không có.”
“Ai nói cho ngươi biết bom thì nhất định phải to?” Hạ Thiên nói: “Ta cũng không có nói là bom. Ta chỉ nói nàng ta mang đồ của mình đi thôi.”
Tinh thần Dương San khẽ động, nhìn cánh cửa trước mắt, sau đó đưa tay sờ soạng một lần, từ trong khe cửa móc ra một miếng kẹo cao su mỏng như tờ giấy, dài cỡ đầu ngón tay.
“Đây là cái gì?” Hàn Nhạc Hân sửng sốt, bước đến gần kiểm tra: “Không phải chỉ là miếng kẹo cao su thôi sao, có gì ghê gớm đâu.”
Ánh mắt Dương San sắc bén nhìn chằm chằm nữ nhân kia: “Ngươi đặt thứ này vào trong khe cửa của chúng ta làm gì?”
“Đúng là bệnh tâm thần, ta không rảnh lãng phí thời gian với các người ở đây, ta còn phải đi làm việc nữa.” Bạch Tiểu Lâu hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Dương San tiến lên hai bước cản nàng ta lại, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không nói cho rõ ràng, bây giờ ngươi không thể đi.”
“Dương tiểu thư, ngươi làm loạn đủ chưa?” Máu nóng Bạch tiểu thư xông lên đầu, chửi ầm lên với Dương San: “Không nói những thứ này có phải của ta hay không, cho dù ta bỏ thì như thế nào? Chỉ là một miếng kẹo cao su, ngươi muốn làm gì ta?”
“Chỉ sợ không phải kẹo cao su đơn giản như vậy.” Dương San nhạy bén phát hiện được nhịp tim của đối phương nhanh lên, rõ ràng là đang luống cuống.
Bạch Tiểu Lâu trào phúng: “Không phải kẹo cao su, vậy ngươi nói nó là cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ nó là bom hay sao? Vậy ngươi bảo nó nổ cho ta xem một chút đi? Đúng là khó hiểu. Ta và các ngươi chẳng quen biết nhau, cũng chẳng có thù oán, ta bị điên hay sao mà đến cài bom trên cửa phòng các ngươi?”
Hàn Nhạc Hân cũng cảm thấy chuyện này không thể nào nói nổi, liền nhẹ giọng nói với Dương San: “San San, thôi đi, ta thấy Hạ Thiên chỉ là đang nói đùa. Nàng ấy chỉ là nhân viên của đại hội giao lưu, đến thông báo cho chúng ta đến hiện trường, không nhất thiết phải làm mấy chuyện như vậy.”
“Nói đùa cũng phải có chừng mực.” Bạch Tiểu Lâu đã thật sự nổi giận, chỉ tay vào Dương San mà mắng: “Nơi này là núi tuyết, không phải Thanh Phong Sơn, có thể mời các ngươi đến đã đủ nể mặt các ngươi rồi, đừng có làm loạn một cách vô lý như vậy nữa.”
Bạch Tiểu Lâu rống lên giận dữ, khiến những vị khách khác trong khách sạn phải chú ý đến.
Trong đó có một số người cũng được mời đến tham gia đại hội giao lưu.
“Bạch tiểu thư, tại sao ngươi lại ở đây?”
Lúc này, một nam nhân vóc người cao lớn, khí độ bất phàm chậm rãi bước đến: “Không phải ngươi nói sẽ đến trao đổi với Lệ Lệ Á của chúng ta về chương trình hay sao? Tại sao ngươi lại ở đây tranh chấp với người ta?”
Bạch Tiểu Lâu nhìn người đến, không khỏi nở nụ cười: “Là Hoàng tiên sinh sao? Thật ngại quá, ta vốn định đến tìm Lệ Lệ Á tiểu thư nhưng lại bị một số người cuốn lấy, đúng là không thể nói lý.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nam nhân cao lớn nở nụ cười ấm áp, nhẹ giọng dò hỏi: “Nếu như ngươi cần hỗ trợ thì cứ mở miệng.”
Bạch Tiểu Lâu bất mãn nhìn đám người Hạ Thiên: “Chính là hai người bọn họ, không, là ba người. Bọn họ cản đường không cho ta đi, còn nói ta cài bom bọn họ.”
“Bom, ha ha ha, đúng là biết nói đùa.” Nam nhân cao lớn không khỏi cười to, quay sang nhìn Dương San, hơi sửng sốt một chút, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ, nữ nhân này đúng là đẹp, lại rất có khí chất, tại sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp qua?
“Hoàng tiên sinh, khụ…” Bạch Tiểu Lâu thấy nam nhân cao lớn ngẩn ra, không khỏi ho nhẹ một tiếng: “Thật ra cũng chẳng có việc gì lớn. Chúng ta đến tìm Lệ Lệ Á tiểu thư, tránh làm công việc chậm trễ.”
Trong đại hội giao lưu ngành du lịch, Lệ Lệ Á là một trong số những vị khách quý, tầm quan trọng cao hơn những người khác không biết bao nhiêu lần.
Bạch Tiểu Lâu đương nhiên sẽ không vì đám người Hạ Thiên mà làm trễ thời gian của Lệ Lệ Á.
Bạn cần đăng nhập để bình luận