Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4360: Người bị giết thì sẽ chết

“Ngươi nhất định muốn biết, không cần phải cố gắng làm bộ hờ hững như vậy.”
Mệnh Vô Thường mỉm cười, ánh mắt tràn ngập biểu hiện giống như nhìn thấu Hạ Thiên: “Nhưng những chuyện này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, hơn nữa còn biết rất nhanh.”
Từ trước đến nay Hạ Thiên rất chán ghét mấy câu đố người này. Hắn nói: “Ngươi thì biết cái rắm, phiền nhất là cái loại ngớ ngẩn như ngươi. Ta nhìn ngươi càng lúc càng khó chịu, đã sớm muốn giết chết ngươi rồi. Ngươi cũng đừng chọn thời gian, bây giờ luôn đi.”
“Ngươi muốn giết ta?” Mệnh Vô Thường cảm thấy ngoài ý muốn, khó hiểu hỏi: “Vì sao? Giữa chúng ta cũng không có mối thù sinh tử, thậm chí ta còn tính là người dẫn đường cho ngươi. Không có ta, làm sao ngươi có thể phát hiện Địa Tâm thần tộc ở tiên khí chi địa? Làm sao có thể tiếp xúc với Huyền Hoàng đạo nguyên? Làm sao có thể ngồi lên vị trí Chí tôn chứ?”
Hạ Thiên thậm chí lười phản bác đối với mấy lời nói nhảm này.
“Thật ra ngươi nên cảm kích ta mới đúng.”
Mệnh Vô Thường chắp tay sau lưng, cười nói với Hạ Thiên: “Nếu ngươi phối hợp một chút, ta có thể đẩy ngươi lên vị trí cao hơn. Đến lúc đó, toàn bộ liên minh tu tiên đều nằm trong lòng bàn tay của ngươi.”
“Ngươi chẳng những là thằng ngu mà còn là kẻ hèn nhát.” Hạ Thiên nhếch miệng, nói toạc ra ý đồ của Mệnh Vô Thường: “Bản thân sợ chết, lại muốn đẩy ta lên đằng trước chống đỡ sấm sét giùm ngươi, ngươi cảm thấy ta ngốc như ngươi sao?” “Không thể nói như thế được.” Mệnh Vô Thường thản nhiên nói: ‘Đại đạo chi hành, thiên nan vạn hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là vạn kiếp bất phục. Nếu không cẩn thận, sẽ gây ra sai lầm lớn hơn. Lợi dụng người khác để đạt đến mục đích của mình không sai, huống chi chúng ta là cả hai bên cùng có lợi.”
Thái độ của Hạ Thiên vô cùng rõ ràng: ‘Trên thế giới này không tồn tại chuyện cả hai cùng có lợi. Nếu có, chính là ta đồng thời thắng hai lần.”
“Ngươi lúc nào cũng tự tin như vậy, không, tự phụ như vậy sao?”
Mệnh Vô Thường cười một tiếng: “Hai lần đọ sức trước, ta cũng không dùng toàn lực. Mặc dù tổn thất hai phân thân Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường, nhưng bản thể của ta không chịu bất kỳ tổn thương gì.”
“Thật sao?” Hạ Thiên cười nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta trực tiếp đánh một trận đi.”
Mệnh Vô Thường ý vị thâm trường nói: “Ngươi tưởng mình là bất tử chi thân sao?”
“Ta không phải là bất tử chi thân nhưng ta sẽ không chết.” Hạ Thiên nói rất tùy ý, giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường.
“Ha ha, sinh tử vô thường, phúc họa tương y. Trên thế giới này không tồn tại sinh mệnh vĩnh hằng.”
Gương mặt vốn đang rất thoải mái của Mệnh Vô Thường đột nhiên biến mất. Một luồng khí tức khó mà diễn tả bằng lời phát ra từ cơ thể của hắn, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ Dao Trì: “Tu tiên giả thì vẫn là người. Mà là người, bị giết thì sẽ chết.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đúng vậy, người bị giết thì sẽ chết. Ngươi không phải cũng là người sao? ’
“Không, ta không phải người.” Mệnh Vô Thường mỉm cười đắc ý: “Hơn nữa, ta đã chính thức có được bất tử chi thân.”
Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Ta chẳng quan tâm ngươi có phải người hay không? Ngươi ra tay trước, ta cũng có thể đánh chết ngươi trước tiên.”
“Tôn chủ, Mệnh chưởng ti, các ngươi nói cái gì mà ta nghe không hiểu?” Tiêu Dao Tiên Tử nghe hai người nói chuyện, càng nghe càng mơ hồ.
Tại sao hai người này vừa mới nói chuyện đã giương cung bạt kiếm, giống như kẻ thù sống còn với nhau. Mặc dù trước đó Mệnh Vô Thường đã cưỡng ép bắt nàng vào thời không kết giới, để nàng đóng vai Huyễn Nguyệt Tiên Tử nhưng khi đó thần trí của nàng không rõ ràng, cộng thêm sau đó không bị tổn thương gì, còn làm quen được với Hạ Thiên, cho nên nàng cũng không có bao nhiêu hận ý đối với Mệnh Vô Thường.
Huống chi, nàng biết Mệnh Vô Thường đáng sợ đến cỡ nào ở liên minh tu tiên, rất nhiều tu tiên giả có thể không sợ Chí tôn và trưởng lão nhưng vẫn sinh lòng sợ hãi đối với vị đại nhân chấp chưởng Tiên Luật Ti này.
Trên người hắn có một loại khí chất quỷ dị, biến ảo khó lường, khiến cho người ta nhìn không thấu. Có thể không đối địch với hắn thì tận lực không nên trêu chọc hắn.
“Tiểu Dao Nhi, nàng nghe không hiểu sao?” Hạ Thiên cười nói: “Dù sao chẳng bao lâu nữa hắn cũng sẽ chết.”
“Ngươi đúng là không biết điều.” Mặt Mệnh Vô Thường trầm như nước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Đã như vậy, ta sẽ dùng máu của ngươi khai đỉnh cho Quy Nguyên Đỉnh.”
“Khai đỉnh?” Tiêu Dao Tiên Tử sững sờ: “Không phải vừa mới khai đỉnh sao?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Tiểu Dao Nhi, nàng đúng là đần, lại đi tin hắn.”
“Có ý gì?”
Tiêu Dao Tiên Tử xác thực càng thêm hồ đồ: “Tôn chủ, vừa rồi là hắn nói dối sao? Hay là bây giờ mới gạt ta?”
“Không quan trọng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Dù sao tên ngốc này chưa từng nói thật câu nào.”
Tiêu Dao Tiên Tử hơi hiểu ra, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Vừa rồi, vì sao tôn chủ lại bảo ta rót kiếp lực vào trong ao?”
“Thứ trong ao tốt cho Thái âm Chi Thể của nàng.” Hạ Thiên đáp: “Có tiện nghi mà không chiếm thì là đồ ngốc. Đợi xử lý tên ngốc kia xong, nàng hấp thu toàn bộ nước hồ đi.” Tiêu Dao Tiên Tử ngẩn ra: “Nước này là dùng vô số linh khí để ngưng kết ra quỳnh tương ngọc dịch, ngày thường cũng chỉ có những dịp như bàn đào tiên hội mới lấy ra một ít phân phát cho người tham gia hội nghị. Nếu ta thu hết, chẳng phải sẽ thành công địch của liên minh sao?”
“Có ta ở đây, chẳng có gì phải sợ.” Hạ Thiên mỉm cười, một chút cũng không căng thẳng. Thân hình của Mệnh Vô Thường đã hoàn toàn hư hóa. Hắn nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ta cho ngươi một cơ hội nữa, mau rót kiếp lực của ngươi vào trong Dao Trì, thuận lợi hoàn thành nghi thức khai đỉnh. Bằng không, bổn tọa sẽ giết ngươi, dùng máu của ngươi khai đỉnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận