Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2899: Phân hương biện khí (01)

Mặc dù người đã được giải quyết, nhưng hương khí đã được tạo ra không cách nào tiêu tán ngay lập tức.
Tôn Hinh Hinh nhìn từng sợi hương khí giữa không trung, gương mặt tràn ngập sự lo lắng: “Hương khí nguy hại rất lớn. Nếu để bọn chúng tùy ý bay ra ngoài, đoán chừng sẽ ảnh hưởng đến người dân bình thường.”
Ninh Khiết cũng cảm thấy cứ để như vậy thật sự không ổn, lập tức nói với Hương Ba quốc vương: “Ngươi mau cho người thu lại số hương khí kia đi.”
Hương Ba quốc vương trúng Đoạt Hồn Hương, cả người rơi vào trạng thái tuyệt vọng, nghe Ninh Khiết ra lệnh, lập tức rống to: “Muốn bổn vương thu hồi cũng được, các ngươi mau đưa giải dược cho ta.”
“Giải dược không còn nữa rồi.” Nữ tướng bạch bào thản nhiên nói: “Nhưng chúng ta có thể cho ngươi một thống khoái.”
“Hừ, vậy thì cái gì cũng đừng nói.” Sắc mặt Hương Ba quốc vương đột nhiên lạnh lại, giống như cam chịu: “Hãy để độc hương kia phiêu tán bốn phía, bất luận kỳ hoa dị thảo hay bách tính bình dân, tất cả đều chôn cùng một chỗ cho bổn vương đi.”
Tôn Hinh Hinh thật sự không thể nào hiểu được tâm thái của những người này, không khỏi nhắc nhở: ‘Nơi này chính là Hương Ba quốc, độc hương gây nguy hiểm chính là thần dân của ngươi.”
“Vậy thì thế nào?” Hương Ba quốc vương không hề có chút áy náy, ngược lại còn khí thế hơn nữa: “Bổn vương sắp chết rồi, còn quản sống chết của bọn chúng làm gì nữa. Hơn nữa, để bọn chúng chôn cùng bổn vương là phúc phận tu luyện tám đời của bọn họ.”
Ninh Khiết lắc đầu: “Đúng là không thể nói lý.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tôn Hinh Hinh khẽ cau mày, thật sự không biết nên ứng đối như thế nào.
“Chúng ta có thể thử dùng gió để thổi tan chúng hay không?” Ninh Khiết ngẩng đầu nhìn hương vụ nồng đậm giữa không trung, lẩm bẩm nói.
“Không được đâu.” Nữ tướng bạch bào lắc đầu, nhắc nhở bọn họ: “Bất luận thần hương bán thành phẩm hay là hương vụ Trùng Thiên Vạn Hương trận cũng không cách nào dùng gió bình thường để thổi tan, ngược lại còn gia tăng tốc độ lan truyền của chúng.”
Tôn Hinh Hinh có chút không đành lòng: “Chẳng lẽ chỉ có thể để mặc chúng làm hại dân chúng bình thường hay sao?”
“Ha ha ha, cũng không còn cách nào, các ngươi không có cách nào đâu.” Hương Ba quốc vương nhe răng cười: “Nếu thần hương thành công, bổn vương còn có thể dùng chú ngữ khống chế một hai. Bây giờ nó chỉ là bán thành phẩm, xen lẫn cùng với hương vụ Trùng Thiên Vạn Hương trận, cho dù các ngươi có gọi thần phong đến cũng không làm nên chuyện gì. Mọi người cùng nhau đi chết đi, chôn cùng với bổn vương.”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Ninh Khiết nghe xong, cảm thấy quá phiền phức, một cước đạp vào Hương Ba quốc vương.
“Cách thì không phải là không có, nhưng cần đánh đổi một số thứ.” Nữ tướng bạch bào suy nghĩ một chút, có chút do dự nói: “Chúng ta có thể dùng Thúc Hương kỳ dẫn hương vụ đến khu vực không người, sau đó tùy ý để bọn chúng tứ ngược, khoảng hai ba ngày sau sẽ tiêu tán.”
Nàng ta nói nghe rất nhẹ nhàng, thật ra lại rất tàn khốc. Tuy nói có thể bảo vệ được bách tính bình dân nhưng đồng thời lại phải hy sinh những sinh linh khác. Là giao giới giữa Hương Ba quốc và hoàng triều Cơ thị, cái gọi là khu vực không người thì cũng là cảnh nội hoàng triều Cơ thị, tùy tiện dẫn độc hương đến đó, nếu chẳng may xảy ra sai lầm, hối tiếc sẽ không kịp.
Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết đều không tán đồng chủ ý này.
Nữ tướng bạch bào thở dài, nói: “Còn một biện pháp cuối cùng, nhưng hy vọng thành công rất mỏng manh.”
“Biện pháp gì?” Ninh Khiết không khỏi truy vấn.
“Hương khí bên trong hương vụ, đa số đều là bán thành phẩm, còn chưa thành chỉnh thể.” Nữ tướng bạch bào vừa suy nghĩ vừa nói: “Nếu có thể phân biệt từng thứ một, sau đó dùng khí pháp phân hương biện khí tách chúng ra, hẳn có thể giải quyết được bọn chúng. Tuy nhiên, chúng ta hoàn toàn không cách nào biết được điều hương sư đã sử dụng hương liệu gì, sử dụng bao nhiêu. Hơn nữa, cho dù chúng ta biết dùng hương liệu nào, trộn lẫn cùng một chỗ cũng không thể phân biệt, hy vọng rất mỏng manh. Huống chi, đám điều hương sư cũng chưa chắc sẽ phối hợp với chúng ta.”
“Bây giờ cũng không còn cách nào, cũng chỉ có thể dẫn bọn chúng đến một khu vực không người thôi.” Ninh Khiết cũng cảm thấy biện pháp này có chút không phù hợp với thực tế. Không nói mười hai cung nữ dùng mươi hai hương liệu khác loại, nội Vạn Hương trận bên ngoài cũng không dễ xử lý.
“Không, phương pháp này rất tốt.” Ánh mắt Tôn Hinh Hinh bỗng nhiên trở nên kiên nghị, khẳng định nói: “Trước kia ta từng mở tiệm hoa, có được mẫn cảm tự nhiên đối với hương khí thực vật, chỉ cần ngửi qua một lần là có thể phân biệt ra được.”
“Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất bản lĩnh trời sinh của Hinh tỷ.” Ninh Khiết vỗ đầu, cao hứng hẳn lên: “Chuyện này không thể chậm trễ được. Bây giờ chúng ta lập tức hành động ngay. Thập Nhất Lang, ngươi lục soát đám người điều hương sư, tranh thủ tìm phối phương hương liệu Vạn Hương trận.”
Tiếp theo, nàng quay sang nói với nữ tướng bạch bào: “Ngươi tên Bạch Ngọc Hương đúng không? Vậy ta sẽ gọi ngươi là Hương muội muội. Ngươi mau dạy cho Hinh tỷ phương pháp phân hương biện khí, ta đi thu thập hàng mẫu tất cả hương liệu.”
“Ngươi khẳng định phải làm như vậy?” Nữ tướng bạch bào khó tin hỏi: “Tuy nói Vạn Hương trận chưa chắc đã có một vạn loại hương khí, nhưng ít ra cũng có ngàn loại. Huống chi, bên trong Thần Hương Dẫn còn có hương liệu thượng đẳng rất phức tạp. Muốn phân biệt được số hương khí này, thật sự không phải là chuyện đơn giản.”
“Yên tâm đi, Hinh tỷ xưa nay không phải là người thích khoác lác. Nàng ấy nói có thể, nhất định là có thể.” Ninh Khiết vô cùng lạc quan, cười nói: “Còn nữa, không tận lực thử một chút làm sao mà biết không được?”
“Nếu như làm mà vẫn không có tác dụng thì sao?” Nữ tướng bạch bào vẫn còn do dự.
“Thế thì lại càng phải làm.” Ninh Khiết kiên định nói: “Có thể sớm chứng minh phương pháp này vô dụng, thật ra cũng là tranh thủ thời gian cho phương pháp hữu hiệu khác. Trước kia có người nói với ta, do dự cũng không có lợi ích gì, cứ làm là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận