Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2767: Không có tư cách để so sánh với ta

Giọng điệu nói chuyện của người này đúng thật hơi giống Hạ Thiên, nhưng vẫn có khác biệt nhỏ.
Sự lười biếng của Hạ Thiên là xuất phát từ sâu trong lòng, tính cách hắn vốn như thế, mang theo chút ý tứ bất cần, nhưng sâu trong trái tim ấy ẩn giấu sự thiện chí đối với thế giới này, cùng với tình yêu vừa chân thành vừa sâu nặng với các cô vợ.
Người trước mặt này trông có vẻ cũng rất lười nhác, giọng điệu tùy ý như nhau, lời nói chả câu nào dứt ra được vợ hắn, nhưng sâu trong lòng hắn thật ra là một khoảng không, chẳng có bất kỳ người nào cả, yêu vợ gì đó chỉ là do chính hắn thiết lập ra mà thôi.
Người này không phải là một loại với Hạ Thiên, thậm chí có thể nói là loại hình hoàn toàn tương phản, chỉ có điều phần lớn mọi người nhìn phần bên ngoài, không rõ được sự khác biệt ở bên trong.
“Ta nghe nói ngươi có một bộ châm pháp có thể cứu sống người chết, trùng hợp thế, ta cũng có.”
Diệp Nhất Tuyệt thả lỏng hai ngón tay nắm đồ ăn, giữa bàn tay liền lộ ra một cây châm bạc mảnh mà dài, “Đây là Thái Ất Cửu Châm được truyền thừa hơn hai ngàn năm, chính là thần châm thượng cổ chân chính, bộ châm pháp của ngươi đoán chừng là châm pháp nhái được thôi diễn từ Thái Ất Cửu Châm.”
“Đồ đần.” Hạ Thiên lười nói chuyện với loại não tàn như này, “Châm pháp của ngươi mới là hàng nhái, gì mà Thái Ất Cửu Châm chứ, Thái Ất Cửu Châm thật sự chỉ có sáu châm thôi.”
“Ngay cả cái này ngươi cũng không biết, còn ở đây làm màu cái gì.”
“Ha ha, quả nhiên ai cũng không thuyết phục được ai.”
Diệp Nhất Tuyệt xua tay, nét mặt lộ ra thần sắc chẳng sao cả, “Thế này đi, Hạ Thiên, niệm tình ngươi lớn ta mấy tuổi, lại là tiền bối nữa, ta có thể cho ngươi mười phút trốn thoát.”
Hạ Thiên hứng thú không thôi, hắn hỏi Triệu Thanh Thanh: “Bây giờ đồ đần đều não tàn đến bước này rồi sao?”
“Chủ yếu là hai mươi năm nay sư phụ không ra tay.” Triệu Thanh Thanh vừa cười vừa nói với Hạ Thiên: “Những người mới này không biết sự khổng bố của sư phụ đương nhiên không hề có tâm tôn kính, ngược lại cho rằng có thể đạp lên người để thượng vị.”
Hạ Thiên chỉ bình luận đúng một câu: “Vô vị.”
“Tất nhiên là ngươi cảm thấy vô vị rồi, điểm này thật ra ta có thể hiểu.” Diệp Nhất Tuyệt mỉm cười, vẻ măt bình thường mang theo thần sắc không khác lạ, “Vô địch cô đơn cỡ nào, cũng không thú vị cỡ nào.”
“Cho nên vì để tìm chút vui vẻ, ta mới che giấu thực lực đi ở rể, thậm chí giả thành đồ ngốc, bọn họ chỉ nhìn thấy tầng thứ nhất, cảm thấy ta là một trò cười, thật ra ta ở tầng thứ năm cười bọn họ đều là đồ ngốc.”
Trong lòng Triệu Thanh Thanh khẽ giật mình, người trước mặt quả nhiên là đồ biến thái, hơn nữa còn là biến thái tương đối nguy hiểm, người có kiểu suy nghĩ này trên bản chất không hề coi người khác là người thật sự, mà coi như sâu kiến tùy ý chơi đùa.
“Đừng coi ta thành loại đần thối như ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ngươi cũng không có tư cách để so sánh với ta.”
Diệp Nhất Tuyệt gật đầu: “Đúng vậy, thật ra ta cũng cảm thấy như thế.”
“Diệp Nhất Tuyệt, nói lắm làm gì, nhanh động thủ đi!” Lý Phượng Dĩnh có chút không kiên nhẫn, “Ngươi không thấy Kim ca sắp không chống đỡ được à.”
Kim Phi Bằng vừa mới chịu một kích toàn lực của Triệu Thanh Thanh, lúc này di chứng của nó mới chậm rãi hiện ra, hắn cảm thấy cả người như đến bờ vực sụp đổ, khí đen trong người hắn cũng dần dần tản đi, ngay cả ý thức cũng có chút tan rã.
“Hắn không phải không chống được, mà là sắp chết rồi.”
Triệu Thanh Thanh vẻ mặt đồng tình nói: “Chỉ là bởi vì có tầng ma khí quấn lấy, xem như vẫn còn một hơi thở.”
Lý Phượng Dĩnh hét lên: “Ta phải giết ngươi!”
Nói xong nàng cũng vận chuyển một tầng khí đen, ầm ầm lao về phía Triệu Thanh Thanh.
“Ngu xuẩn, ngươi không phải đối thủ của nàng, tốt nhất đừng đi lãng phí sinh mệnh.”
Diệp Nhất Tuyệt giơ tay cản Lý Phượng Dĩnh lại, gương mặt lộ vẻ tức giận, “y dà, Long Thần vừa mới đi công tác chưa tới hai ngày, thì các ngươi đã khiến mọi chuyện rắc rối như vậy.”
“Không có bản lĩnh thì đừng chủ động đi trêu chọc kẻ thù cường đại, thật sự không biết não các ngươi để làm cái gì.”
“Diệp Nhất Tuyệt, bây giờ là lúc ngươi nói mát sao?” Trong lòng Lý Phượng Dĩnh vừa gấp vừa giận, nàng gầm lên với Diệp Nhất Tuyệt: “Nếu như chúng ta chết hết, chỉ sợ ngươi cũng không có cách bàn giao lại cho Long Thần.”
Diệp Nhất Tuyệt lắc đầu thử dài: “Cho nên mới nói ngươi đừng phạm lỗi, hai người kia giao cho ta xử lý là được, các ngươi đừng xen vào.”
“Ấy, khẩu khí không nhỏ nhỉ.” Triệu Thanh Thanh ôm vai: “Vậy mà muốn một mình đối phó ta và sư phụ à?”
“Cũng đâu phải việc lớn gì.” Diệp Nhất Tuyệt vẫn không quan tâm như cũ: “Nói hai người nhưng thật ra chỉ cần đối phó với Hạ Thiên là được, có thể giết chết Hạ Thiên, vậy thì ngươi hoàn toàn không đáng nhắc tới.”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Ngay cả nửa thực lực của Thanh nha đầu ngươi còn không có, vẫn lên đừng chém gió ở chỗ này.”
“Phải không?” Diệp Nhất Tuyệt cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hắn chỉ mỉm cười, sau đó động tác cả người cực kỳ chậm rãi đi về phía Hạ Thiên, chỉ là trong chớp mắt, cây châm bạc giữa tay hắn lập tức điểm vào mi tâm của Hạ Thiên.
Tiếp theo nó lấy tốc độ cực nhanh xoay quanh người Hạ Thiên, chỉ với hai ba giây ngắn ngủi đã đâm xuống tất cả huyệt đạo quan trọng trên người Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận