Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1886. Điện thoại của sư nương

"Vợ Y Y, nàng đừng đâm ta, ta còn muốn ngủ một lát." Hạ Thiên mở to mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại nhắm hai mắt lại.
"Nghe điện thoại." Y Tiểu Âm đưa di động tới trước mặt hắn.
"Ta muốn ngủ, vợ Y Y, nàng nghe giúp ta đi." Hạ Thiên hiển nhiên không có hứng thú nghe điện thoại, chủ yếu là không muốn buông tay ra.
"Ngươi không nghe thì tùy ngươi!" Y Tiểu Âm tức giận nói, còn lâu nàng mới giúp tên khốn kiếp đó nghe điện thoại.
Mà hiện tại điện thoại cũng im bặt, hiển nhiên đối phương đã dập máy.
"Lấy tay của ngươi ra!" Y Tiểu Âm lại nói.
Hạ Thiên vẫn làm như không nghe thấy.
Y Tiểu Âm bó tay, hơn nữa bây giờ nàng còn đang xem tài liệu, lười đi để ý chuyện đấy, tiếp tục đọc nội dung trong điện thoại Hạ Thiên, mà hình như lúc này, nàng đã quên mất việc chuyển tài liệu sang điện thoại của mình.
Nhưng chưa đọc được hai phút thì điện thoại lại vang lên, lại là số điện thoại vừa rồi, mặt trên chỉ hiện lên một dãy số thuộc bên kinh thành, nhưng lại không có để tên.
Y Tiểu Âm cảm thấy hơi phiền, nhanh chóng nhấn từ chối cuộc gọi, nhưng không đến hai giây thì số điện thoại này lại gọi tới, thế là cuối cùng Y Tiểu Âm không thể nhịn được nữa mà bắt máy.
"Xin hỏi ai vậy?" Y Tiểu Âm có chút tức giận.
Bên kia hình như ngẩn người, sau đó mới thận trọng hỏi: "Xin hỏi, Hạ Thiên có ở đó không?"
"Hắn đang ngủ, ngươi là ai?" Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, người gọi tới là một nữ nhân, âm thanh còn rất êm tai.
"Ta tên là Ôn Nhu, xin hỏi ngươi có thể để cho Hạ Thiên nghe điện thoại một chút không? Ta có chuyện rất quan trọng." Nữ nhân tên là Ôn Nhu ăn nói rất khách khí.
"Ôn Nhu?" Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, cái tên này có chút đặc biệt, tiếp theo nàng lại đột nhiên nghĩ tới, "Ngươi là vợ của Lữ Nhân?"
"Đúng đúng đúng, chồng của ta chính là Lữ Nhân, lúc trước hắn là sư phụ của Hạ Thiên." Ôn Nhu vội vàng gật đầu, "Xin hỏi, ngươi, ngươi là vợ của Hạ Thiên sao?"
Hiển nhiên, Ôn Nhu vẫn biết một chút về việc của Hạ Thiên.
"Đừng giả bộ ngủ nữa, sư nương của ngươi gọi điện thoại tới kìa!" Y Tiểu Âm lại cầm ngân châm đâm Hạ Thiên.
"Sư nương nào?" Hạ Thiên tỉnh, "Ừm, đại sư phụ tới bây giờ hình như vẫn chưa có vợ, vợ của nhị sư phụ không biết còn hay không, chẳng lẽ là vợ của Tam sư phụ?"
"Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Mau nghe điện thoại!" Y Tiểu Âm tức giận nói.
"Vợ Y Y à, nàng mở loa giúp ta đi." Hạ Thiên nghiêm trang nói: "Hiện giờ tay của ta rất bận, không cách nào nghe điện thoại được."
Y Tiểu Âm tức điên lên, náo loạn một hồi, hóa ra là tên khốn kiếp này không nỡ buông chân nàng ra!
Y Tiểu Âm điên cuồng đâm ngân châm lên người Hạ Thiên, còn đừng nói, hiệu quả không tệ. Không phải sao, cuối cùng thì Hạ Thiên cũng chịu buông tay ra tiếp điện thoại.
"Ừm, Tam sư nương, ngươi có con gái xinh đẹp không?" Hạ Thiên hỏi.
"Hả?" Ôn Nhu nhất thời không kịp phản ứng lại, mà bên đây, Y Tiểu Âm đang cầm ngân châm đâm Hạ Thiên mấy lần.
Sau khi phát hiện ngân châm có thể đối phó Hạ Thiên, nàng bắt đầu thích dùng vật này đâm vào hắn.
"Ừm, thôi thôi, cho dù ngươi có con gái thì nàng vẫn còn nhỏ, ta không hứng thú với trẻ con, Tam sư nương, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tam sư phụ xảy ra chuyện?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
"Thật ra là con gái của chúng ta đã xảy ra chút chuyện." Ôn Nhu hồi đáp.
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên: "A? Các ngươi thật đúng là sinh cho ta một tiểu sư muội?"
"Ách, thật ra cũng không phải, nàng là do chúng ta nhận nuôi, hơn nữa cũng không nhỏ." Ôn Nhu hơi chút xấu hổ, "Cái kia, Hạ Thiên…. Chuyện là như vậy, lúc trước chúng ta nhận nuôi một bé gái từ cô nhi viện, bây giờ nàng cũng sắp trưởng thành, chỉ là cơ thể nàng có chút vấn đề, vốn không phải là vấn đề lớn, nhưng dạo gần đây lại bắt đầu trở nên nghiêm trọng."
"Tam sư nương, nếu như ngươi muốn kêu ta chữa bệnh cho tiểu sư muội thì ta tới đó là được, không cần giải thích nhiều như vậy." Hạ Thiên không thèm để ý, nếu là con gái nuôi của Tam sư phụ, vậy hắn nhất định sẽ chữa bệnh cho nàng ấy.
"Không, Hạ Thiên, thật ra không phải chỉ có mỗi vấn đề đó thôi." Giọng điệu của Ôn Nhu thoáng có chút bất an, "Hai ngày trước ta có nhờ Lữ Nhân tìm cách liên lạc với ngươi, sau lại hắn có được số điện thoại của ngươi, bảo là sẽ gọi nhưng không hiểu tại sao hắn lại chưa từng liên lạc với ngươi lần nào. Hai ngày qua, ta vẫn luôn gọi cho sư phụ ngươi nhưng di động lại không bắt máy, mà hắn đã đưa số điện thoại của ngươi cho ta, vì vậy ta mới gọi thử."
"Tam sư nương, ý của ngươi là Tam sư phụ mất tích?" Hạ Thiên lập tức hiểu được.
"Ta cũng không quá xác định, nhưng bây giờ sư phụ ngươi không thấy đâu, con gái chúng ta cũng gặp chút phiền phức. Mặc dù bây giờ cũng có người hỗ trợ, nhưng ta không quá yên tâm, cho nên nếu ngươi có thời gian, có thể tới kinh thành một chuyến không?" Trong giọng nói của Ôn Nhu hiện lên một tia lo lắng, "Không phải là ta không tin những người khác, chỉ là sư phụ ngươi đã nói ngươi là lợi hại nhất."
"Ừm, vậy được rồi, ta sẽ mau chóng đi qua đó." Hạ Thiên cũng không có do dự gì, mặc dù mấy năm qua, hắn cơ bản không có liên lạc với Tam sư phụ, nhưng rất có thể hiện giờ, Tam sư phụ đã xảy ra chuyện, điều đó khiến hắn không nhịn được có chút quan tâm.
Hắn nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó nhìn Y Tiểu m: "Vợ Y Y à, ta phải đi tới kinh thành."
"Chờ một chút." Y Tiểu Âm gọi lại Hạ Thiên.
"Vợ Y Y, ngươi không nỡ rời xa ta sao? Ta sẽ trở lại ngay thôi." Hạ Thiên cười hì hì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận