Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2500: Tự sát

viptruyenfull.com
“Ồ?”
Đa Minh Quang bóp chặt ấn quyết trong tay, vẻ mặt lại giả vờ như thường: “Sớm biết Ninh thí chủ thiên tư thông tuệ, dù là cái gì vừa học đã biết, nhoáng cái liền rõ tất cả…”
“Ta thật sự muốn xem ngươi có thể phá Kim Chung Trảo của ta bằng cách nào.”
“Phá ra sao à?”
Ninh Nhụy Nhụy nắm chặt bàn tay, nhẹ nhàng đẩy vào chỗ nào đó, “Thì là phá như vậy này.”
Đa Minh Quang giật mình, sau đó cười ha ha: “Ninh thí chủ thật biết nói đùa, nếu như Kim Chung Trảo dễ phá như thế, vậy nó cũng không phải Mật Tông Vô Thượng thần công nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy cười rực rỡ, dưới sự chú ý của Đa Minh Quang nàng liền chậm rãi đi ra Kim Chung Trảo, chìa tay nói: “Không phải ta đã đi ra rồi sao.”
“Cái gì? Việc này sao có thể!” Đa Minh Quang trợn trừng mắt lên, rõ ràng hắn bóp ấn quyết trong tay, làm sao Ninh Nhụy Nhụy lại ra khỏi Kim Chung Tráo được chứ?
Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ mãi vẫn không hiểu nhỉ?”
“Đúng vậy!” Đa Minh Quang vô ý thức gật đầu.
“Kỳ thực rất đơn giản.”
Ninh Nhụy Nhụy cười giải thích nói: “Có lẽ ngươi học nghệ không tinh, hoặc là bản thân môn công pháp này có sơ hở.”
Đa Minh Quang nghe vậy sững sờ, sau đó buông lỏng ấn quyết trong tay, thở dài nói: “Xem ra là ta học nghệ không tinh.”
“Hòa thượng ngươi thú vị đấy, tình nguyện thừa nhận mình không được, cũng không nói là công pháp có sai sót.” Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái nói.
“Công pháp là người kia cho ta, vậy nên sẽ không có khả năng bị sai.”
Đa Minh Quang chắp hai tay lại, cực kỳ cung kính nói.
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Người kia là ai?”
“Đó là sư phụ của Thiên Cung chúng ta, còn là đệ nhất thiên tài trong giới võ học từ xưa đến nay.”
Trong mắt Đa Minh Quang tràn đầy vẻ sùng bái, “Nếu như Hạ Thiên là mặt trăng, vậy hắn chính là mặt trời, là vũ trụ vô tận.”
“Thổi phồng quá mức.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, rõ ràng không tin: “Thật không hiểu đám người các ngươi, rõ ràng mỗi lần đều vì đánh giá thấp Hạ Thiên cho nên mới bại trận, kết quả vẫn ngoan cố không chịu tiếp nhận.”
“Chúng ta thừa nhận sự mạnh mẽ của Hạ Thiên, bằng không cũng sẽ không thừa lúc Hạ Thiên không có ở đây mà đối phó các ngươi.”
Đa Minh Quang vô cùng thành khẩn nói: “Nhưng mà người kia thật sự y như tiên vậy, trên thế gian này không ai có thể sánh bằng.”
“Tiên thì vẫn là người mà thôi.” Ninh Nhụy Nhụy thở dài, nói: “Vậy ta phải nói cho ngươi biết là Hạ Thiên đã sớm vượt qua phạm trù con người rồi, cái tên tiên đó của ngươi ở trong mắt Hạ Thiên có lẽ cũng chỉ như sâu kiến mà thôi.”
Đa Minh Quang nở nụ cười, châm chọc nói: “Không ngờ Ninh thí chủ lại yêu Hạ Thiên đến vậy, còn coi hắn trở thành thần, đúng là khiến người ta bất ngờ đó.”
“Theo một ý nghĩa nào đó thì không phải ta coi hắn là thần, mà hắn chính là như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu nói.
Đa Minh Quang lắc đầu nói: “Tuy nói ta là người trong Phật môn, nhưng kỳ thật ta là kẻ vô thần.”
“Thế gian ngay cả phật cũng không có, há lại sẽ có thần tiên ư.”
“Ngươi nói không có, vậy thì không có.” Ninh Nhụy Nhụy không thích người khác ép nàng nhận đồ vật gì, nhưng cũng chưa bao giờ ép người khác thừa nhận quan điểm của mình, “Có điều người ngươi nói năm mươi phần trăm sẽ thua Hạ Thiên.”
“Không đâu.” Đa Minh Quang cực kỳ có lòng tin: “Xưa nay người kia ra tay sẽ không thất bại.”
“Nếu như người kia thất bại, chỉ sợ......”
Nói tới chỗ này, bỗng dưng hắn rùng mình một cái, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, không dám nói tiếp nữa.
Ninh Nhụy Nhụy vặn hỏi: “Chỉ sợ cái gì?”
“Không có gì.” Đa Minh Quang không nói thêm gì nữa, “Nếu Ninh thí chủ đã đi ra ngoài, vậy thì xin hãy giết ta.”
Ninh Nhụy Nhụy hờ hững nói: “Ta chưa từng giết người.”
“Haiz, lần trước thua Hạ Thiên, lần này lại thua ngươi.”
Đa Minh Quang lắc đầu, “Ta không còn mặt mũi gặp người kia nữa, vẫn nên tự kết thúc vậy.”
Nói xong, hắn tự cứt đứt động mạch chủ, máu tươi nhanh chóng trào ra từ trong miệng, hắn mềm nhũn ngã trên mặt đất.
“Ngươi......” Ninh Nhụy Nhụy không ngờ hòa thượng này lại vì chút chuyện đó mà tự sát, thực sự là hạn hán lời.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Thanh Thanh và Tô Bối Bối bỗng dưng xuất hiện, nhìn thấy tình huống trước mắt liền thuận miệng hỏi: “Ngươi giết hòa thượng đó rồi?”
Ninh Nhụy Nhụy trợn mắt lên: “Hắn tự sát ấy.”
“Tự sát?” Triệu Thanh Thanh quan sát dáng vẻ của hòa thượng kia, trên người hoàn toàn không có vết thương, vậy nên cũng tin giải thích của Ninh Nhụy Nhụy.
Tô Bối Bối có chút không thể nào hiểu được, cũng lười đi tìm hiểu: “Nhanh chóng tìm Thạch Thuần và Dương San đi, thực lực của hai người bọn họ quá yếu, ta thật sự có chút lo lắng.”
......
Cùng lúc đó, tình huống của Thạch Thuần và Dương San quả thật có chút không ổn cho lắm.
Hai người các nàng thua, thua bởi đại thúc trung niên nhìn chả có tý khí phách ninja gì, hơn nữa còn thua rất thảm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Thuần hoàn toàn trắng bệch.
Dương San thì càng không biết phải làm sao, thỉnh thoảng liếc nhìn Thạch Thuần, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Kỳ quái chính là đại thúc trung niên tên Jubee, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu sự vui sướng khi thắng, ngược lại tràn đầy sự hoang mang.
“Haiz!” Thạch Thuần suy đi nghĩ lại, cuối cùng từ bỏ phản kháng, vô lực nói, “Là chúng ta thua.”
Dương San nháy mắt, đang tính giãy dụa hai cái, giật ống tay áo của Thạch Thuần.
“Dương tỷ tỷ, bỏ đi, thua chính là thua, không có gì mà không thể thừa nhận.”
Thạch Thuần bình tĩnh đứng lên, vứt lá bài trong tay xuống đất, hung ác trừng đại thúc trung niên kia: “Không chơi nữa, thực sự là gặp quỷ.”
“Đại thúc à, không phải ngươi nói chưa từng chơi đấu địa chủ hả, thế sao lại thắng chúng ta cả mười ván?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận