Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2675: Bệnh của tu tiên giả

“Ai mà không biết điều này, chắc chắn đây chính là kế hoạch đã được thương lượng.” Trương Minh Đà nghe Hạ Thiên nói, không khỏi lườm hắn một cái, tức giận nói: “Linh mạch cắm rễ mấy ngàn dặm, không người nào có được năng lực có thể khơi thông liên kết nó một lần nữa, khôi phục như lúc ban đầu.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ta có thể.”
“Nếu là ngươi trước kia, có lẽ còn có thể.” Trương Minh Đà khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Bây giờ công lực của ngươi còn lại được mấy thành? Nếu miễn cưỡng thực hiện, thật sự có chút nguy hiểm. Đây cũng là nguyên nhân ta do dự.”
Thạch Thuần hiếu kỳ hỏi: “Vậy vì sao khi công lực của anh rể ta cường thịnh nhất, bá bá lại không tìm hắn chứ?”
Trương Minh Đà không tự chủ được gõ ngón tay, sau đó thở dài không lên tiếng.
“Là do lòng tự trọng, sợ quấy rầy chứ sao?” Hạ Thiên trêu chọc: “Chẳng những đại sư phụ không chịu mình già, lại còn không phục, vẫn muốn chứng minh y thuật của mình đứng đầu thế giới như cũ.”
Trương Minh Đà nói: “Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi quá biến thái, ta có thể thừa nhận ta không bằng ngươi nhưng ta tuyệt không thừa nhận trên thế giới này có căn bệnh khiến Trương Minh Đà ta thúc thủ vô sách.”
Thân là Quỷ Y danh chấn thiên hạ, Trương Minh Đà đích thật có tư cách nói ra những lời này, cũng xứng có được bá khí tự tin đó. Trên thực tế, nếu yêu nghiệt Hạ Thiên không xuất hiện, ông xứng đáng được xưng là đệ nhất thần y trên thế giới.
Thạch Thuần nhìn ba người trong đỉnh và ông cụ gầy gò nằm trên giường, hơi nghi hoặc: “Nhưng có phải bọn họ có bệnh hay không? Hay chỉ vì ngăn chặn linh mạch vỡ tan mà biến thành như thế?”
“Không, bọn họ có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.” Hạ Thiên nhếch miệng, quả quyết phủ nhận Thạch Thuần: “Cũng chính vì bọn họ có bệnh, cho nên bọn họ không thể nào ngăn chặn được khe nứt linh mạch.”
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên: “Ngươi nói như vậy là sao?”
Đám người Hạ Thiên quay đầu nhìn lại. Ông cụ gầy gò nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Thiên.
“Nhậm chân nhân, ngươi tỉnh rồi sao?” Trương Minh Đà nhìn thấy ông cụ gầy gò đã tỉnh, vui mừng nói: “Quá tốt rồi, cuối cùng cũng không uổng phí tâm cơ của ta.”
Ông cụ gầy gò khẽ gật đầu với Trương Minh Đà: “Mấy năm qua vất vả cho Trương lão đệ rồi. Ban đầu, việc này không liên quan gì đến ngươi, là ta làm hại ngươi không thể không bị nhốt ở đây hơn mười năm.”
“Vất vả thì chưa nói đến, từ trước đến nay ta không quan tâm điều này.” Trương Minh Đà khoát tay: “Cái mà ta sợ chính là nghiên cứu mười năm lại không có chút thu hoạch gì, phụ lòng mong đợi của các vị Chân nhân.”
Ông cụ gầy gò trịnh trọng thi lễ với Trương Minh Đà một cái: “Tóm lại, ta vẫn phải đa tạ. Đại ân của ngươi đối với Trùng Dương cung, bần đạo suốt đời khó quên.”
“Ngươi nói quá lời rồi.” Trương Minh Đà lách sang một bên, không nhận thi lễ: “Nhậm chân nhân đừng nên khách sáo, tất cả mọi chuyện chờ giải quyết triệt để rồi nói sau.”
Ông cụ gầy gò quay sang nhìn Hạ Thiên: “Vị tiểu cư sĩ này, ngươi là đồ đệ của Minh Đà lão đệ Hạ Thiên phải không? Bần đạo Nhậm Đạo Phưởng hữu lễ.”
Hạ Thiên nhẹ gật đầu, tự giới thiệu mình: “Vâng, ta là Hạ Thiên, Hạ của Xuân Hạ Thu Đông, Thiên của đệ nhất thiên hạ.” Nói xong, hắn chỉ vào Trương Minh Đà: “Ông ấy là đại sư phụ của ta.”
“Trước kia, ta thường xuyên nghe ông ấy nhắc đến ngươi, đa phần là khen ngợi, đã sớm nghe tiếng từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.” Lời nói của ông cụ gầy gò thật khiến người ta sảng khoái: “Vừa rồi cũng nhờ ngươi điều chỉnh châm pháp mới giúp bần đạo tỉnh lại, ta thật sự cảm kích vô cùng.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi không cần cảm kích, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn đại sư phụ của ta được rồi. Ta chỉ tiện tay chỉnh lại sai lầm của bộ châm pháp đó mà thôi.”
“Hai vị đều là đại ân nhân của bần đạo, còn có Trùng Dương cung.” Ông cụ gầy gò nói nhẹ một câu, bỗng oán thán: “Chỉ tiếc là, bần đạo cũng không biết Trùng Dương cung có thể chèo chống được bao lâu. Nếu linh mạch hoàn toàn vỡ nát, chỉ sợ phạm vi ngàn dặm sẽ trở thành tử địa.”
Nói đến đây, ông cụ quay sang nói với Hạ Thiên: “Ta nghe Hạ cư sĩ nói, trên người bần đạo có bệnh, hơn nữa chúng ta không thể ngăn được linh mạch vỡ nát cũng là vì căn bệnh này, không biết ngươi có thể giải thích cặn kẽ hơn không?”
Trương Minh Đà cũng có sự nghi hoặc về vấn đề này. Ông nói với Hạ Thiên: “Ta cũng không phát hiện được ổ bệnh nào trên người Nhậm chân nhân, hơn nữa bọn họ đều là tu tiên giả, cũng đã trải qua giai đoạn tẩy tủy phạt cốt, những chứng bệnh thông thường về cơ bản sẽ tự khỏi mà không cần phải điều trị. Ngươi xác định không nhìn lầm chứ?”
“Tu tiên giả cũng không phải thần tiên, đương nhiên cũng sẽ có bệnh, hơn nữa còn là bệnh đặc biệt của tu tiên giả.” Hạ Thiên hờ hững đáp: “Tất cả tu tiên giả đều đang hấp thu thổ nạp linh khí, linh khí trên trái đất khá mỏng manh, lại còn hỗn tạp. Nếu công pháp không đủ cao cấp hoặc trong quá trình tu hành xảy ra sai sót, rất dễ dẫn đến tu tiên giả mắc bệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận