Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2349. Vân Châu tam quái

Trong trai đường cũng không có nhiều người, ngoại trừ mấy tên hòa thượng ra, thì chỉ có mấy tên giang hồ, nhiều khả năng là đến ngắm vũ hội.
Tiêu Tú Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi tiểu hòa thượng Vũ Lai: "Sao người ăn cơm lại ít đến vậy?"
"Tăng nhân trong chùa đa phần là không ăn ở chỗ này, các khách nhân đến đây ngắm mưa đa số đều nhờ người mang cơm chay đưa vào nhà của bọn họ." Tiểu hòa thượng Vũ Lai giải thích đôi lời, lại nhẹ giọng nói: "Những người đó ở lại trong chùa không đi."
Dứt lời, hắn nhìn thấy mấy tên giang hồ kia một cái, trong mắt ẩn chứa chút khiếp sợ và căm ghét.
Vừa dứt lời, bỗng dưng bên cạnh có người vỗ bàn đứng dậy, trực tiếp hất tung thức ăn trên bàn xuống mặt đất: "Cái đồ ăn hỏng này là gì đây, nhạt và dở kinh khủng, lão tử muốn uống rượu ăn thịt!"
Hòa thượng phụ trách dọn món ăn bị dọa sợ hết hồn, sợ đến mức không biết phải làm thế nào.
Hạ Lãnh khẽ liếc một cái, phát hiện bên hông người này mang theo một loan đao có hình thù kỳ lạ, xem ra là một giang hồ đao khách, chỉ là người như thế ở Phi Lai Tự làm chi, liệu có thật là vì ngắm mưa mà đến không?
"Thí chủ, nơi này là chùa, không có rượu thịt!" Hòa thượng dọn món ăn vội vàng nói: "Trong chùa chỉ cung cấp đồ ăn chay, nếu như ngươi không hài lòng, tiểu tăng đi đổi mấy món khác."
"Không có? Nói láo!" Tên đao khách đó mắng chửi một tiếng, tiếp theo từ dưới đáy bàn kéo một con gà lôi đã chết ra, ném tới trước mặt hòa thượng kia: "Hiện tại có rồi đó, lập tức làm cho lão tử."
Từng hòa thượng trong trai đường sợ đến nỗi sắc mặt tái mét, miệng nói ‘tội lỗi’, tên đao khách kia thấy tình cảnh này không khỏi bắt đầu cười ha hả, hai đồng bọn của hắn cũng cười theo.
"Quá đáng thật đó, công tử ngươi không quản sao?" Tiêu Tú Nhi lửa giận đùng đùng, dứt lời liền đứng lên.
Tên đao khách kia nghe được lời của Tiêu Tú Nhi, không khỏi xoay người bước nửa bước, đi tới trước mặt Tiêu Tú Nhi, lạnh giọng cười nói: "Ơ, muốn quản chuyện không đâu cơ à, bổn đại gia cũng muốn hỏi thử, các ngươi muốn quản như thế nào?"
"Muốn uống rượu ăn thịt, ngươi có thể đi quán rượu ở dưới núi." Tiêu Tú Nhi cũng không sợ, mà còn tiến lên, ‘cây ngay không sợ chết đứng’ khiển trách: "Ở trong chùa đùa giỡn với tiểu hòa thượng thì có gì mà oai phong chứ, ngươi cũng xem như là giang hồ đại hiệp cơ mà, nhìn có khác gì bọn lưu manh đầu đường xó chợ đâu!"
Bọn giang hồ bị Tiêu Tú Nhi nói thế liền sửng sốt một chút, tên đao khách kia với đồng bọn liếc nhau một cái, chợt nhận ra bản thân đang bị tiểu nha đầu này dạy dỗ, lập tức thẹn quá hóa giận, giương đao về hướng Tiêu Tú Nhi: "Tiểu nương bì, ngươi chán sống rồi, phải không? Dám giáo huấn lão tử."
Tiêu Tú Nhi quay đầu nhìn Hạ Lãnh, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Tên đao khách kia cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Lãnh, đánh giá toàn thân đôi chút, phát hiện chỉ là tiểu công tử mười mấy tuổi, không khỏi giễu cợt, nói: "Tiểu công tử ca có tiền của ngươi đây à? Chỉ dựa vào ba người các ngươi mà đòi học theo người khác đi xông xáo giang hồ? Thực sự là nực cười muốn chết."
"Bỏ đao xuống." Hạ Lãnh thản nhiên nói.
Tên đao khách chẳng những không có bỏ xuống, mà trái lại còn xoay ngang đao, chỉ vào Hạ Lãnh, cười nói: "Tiểu tử, vừa mới ra khỏi nhà, chưa từng thấy máu chứ gì? Ngày hôm nay ông sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là giang hồ hiểm ác."
"Đừng nói nhảm, loại tiểu công tử này thấy máu tuyệt đối sẽ tè ra quần đó."
"Ở trong chùa chán muốn chết, giỡn với bọn họ trước cũng được."
"Chi bằng giết người cho vui đi, hai tiểu nương bì này còn khá non nớt... A!"
Mấy tên kia mỗi người đều ăn một cái tát, đánh tới mức miệng đều bị lệch quai hàm.
"Không biết nói chuyện, vậy thì ngậm miệng lại." Thân ảnh của Hạ Lãnh lóe lên, đứng trước tên đao khách đó: "Còn nữa, vừa nhìn là biết ngươi không biết dùng đao, nên đừng sỉ nhục đao."
Tên đao khách kia phản ứng lại, nâng đao chém tới Hạ Lãnh: "Nói lão tử không biết dùng đao, lão tử chém chết ngươi."
Đao rất nhanh, nhưng đáng tiếc cũng vô dụng.
Hạ Lãnh duỗi ngón giữa và ngón trỏ ở tay phải, nhẹ nhàng kẹp lấy, liền kẹp chặt thân đao lại.
"Buông, buông tay!" Tên đao khách liều mạng muốn thu hồi đao lại, nhưng mà thân đao vẫn không nhúc nhích, "Ngươi buông tay cho lão tử."
Hạ Lãnh tiện tay bóp nát chuôi đao ấy, sau đó tung một cước đá tên đao khách bay ra khỏi trai đường.
Mấy tên giang hồ khác thấy thế, lập tức lấy hết vũ khí ra, triển khai vây công đối với Hạ Lãnh, xem điệu bộ này hoàn toàn là không chết không thôi.
"Oành! Oành! Oành!"
"Ở đâu cũng cần phải tuân theo quy củ, không muốn tuân theo cũng được, nhưng phải có bản lãnh để không tuân theo quy củ."
Hạ Lãnh trực tiếp ném tất cả đám người này ra khỏi trai đường: "Nhưng mà các ngươi không có bản lãnh đó, chỉ là đang ỷ lớn hiếp yếu, đã ăn vạ rồi mà còn khóc lóc om sòm."
"Tiểu tử, có gan thì xưng tên ra, Vân Châu tam quái bọn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Tên đao khách không cam tâm, trong miệng vẫn cứ kêu gào lên.
Hạ Lãnh càng xem thường những người này, chỉ là lạnh lùng nói: "Các ngươi còn chưa xứng biết tên của ta, cút đi."
Mấy tên giang hồ liếc mắt nhìn nhau, đoán chừng là cảm thấy mấy người bọn hắn gộp lại cũng không phải là đối thủ của Hạ Lãnh, đành phải buông thêm vài câu cay độc, hùng hổ rời đi.
"Đa tạ thí chủ giải vây." Những hòa thượng trong trai đường đồng loạt nói cảm ơn với Hạ Lãnh.
Hạ Lãnh khoát tay áo một cái, cũng không để ý lắm.
Những hòa thượng kia lại nói cám ơn một phen, sau đó liền cầm con gà chết mà bọn giang hồ kia ném xuống đất lên, run run rẩy rẩy đi ra khỏi trai đường.
"Ồ?"
Hạ Lãnh phát hiện có gì đó không đúng, con gà chết ấy kỳ thực đã xử lý sơ qua, lông trên người phần lớn đã bị nhổ sạch, máu thịt và nội tạng cũng bị lột rửa một cách cẩu thả, xem ra đám người đó cũng không phải cố ý đến trào phúng hòa thượng trong trai đường, mà thật ra cũng có ý định muốn ăn.
Nếu là như vậy, mùi máu tanh mà hắn ngửi thấy lúc trước, cũng không phải là từ con gà chết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận