Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3093: Ta có lý do để nghi ngờ ngươi

Bất luận Tào Trị Bản kêu la không thể nào, Hồ Xuân Vũ thật sự đã khỏe lại.
Lục phủ ngũ tạng không còn đau nữa, cũng không có bất kỳ di chứng. Nàng phát hiện cảm giác lạnh thấu xương lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.
Gương mặt Hồ phu nhân lộ ra vẻ cổ quái: “Ngươi thật sự khỏe rồi sao? Nếu không, ngươi để Tào lão tiên sinh kiểm tra một chút?”
“Không cần kiểm tra, con thật sự khỏe rồi.” Hồ Xuân Vũ đứng lên, thậm chí còn nhảy mấy lần: “Chẳng những không còn đau đớn, hơn nữa còn rất khỏe.”
“Vẫn nên kiểm tra lại thì tốt hơn.” Hồ phu nhân rõ ràng không tin tưởng Hạ Thiên, vội nói với Tào Trị Bản: “Tào lão tiên sinh, ngươi qua đây kiểm tra cho con gái ta một chút đi.”
Tào Trị Bản cũng muốn xác nhận một chút. Ông ta tuyệt đối không tin có người có thể chữa khỏi căn quái bệnh này, chẳng những tiến lên hai bước, còn trừng Hạ Thiên: “Được, để lão phu kiểm tra lại xem. Nếu để lão phu phát hiện ngươi dùng thủ đoạn không chính đáng, ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.”
Hạ Thiên khinh bỉ nói: “Ta thấy chính ngươi mới là người sử dụng thủ đoạn đấy.”
“Hừ, lão phu lười tranh cãi miệng lưỡi vô vị với các ngươi.” Tào Trị Bản cũng không nói tiếp, biểu hiện càng thêm khinh thường, tiện tay muốn bắt mạch cho Hồ Vũ Xuân.
Hồ Hóa Vũ bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Tào Trị Bản: “Khoan đã, nếu em gái ta đã khỏe, vậy thì không cần thiết phải kiểm tra lại.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Lúc này, Hồ phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Hóa Vũ: “Nếu chẳng may có tai họa ngầm thì sao? Ngươi hãy để Tào lão tiên sinh kiểm tra một chút, cũng chỉ để đề phòng vạn nhất. Ngươi ngăn cản như thế, chẳng lẽ ngươi có mục đích không cho ai biết?”
“Ngược lại, ta sợ các ngươi có mục đích không thể để người khác biết.” Hồ Hóa Vũ nói chuyện một chút uyển chuyển cũng không có: “Bệnh của em gái và nãi nãi đều do ông ta trị mấy năm qua, nhưng ông ta ngay cả bệnh gì cũng không biết, lúc nào cũng chỉ biết nói nghiên cứu chế tạo thuốc, còn nói có thể giảm đau, đồng thời làm giảm triệu chứng, chậm rãi điều dưỡng cơ thể, bệnh cũng tự nhiên sẽ khỏi.”
Hồ phu nhân sửng sốt: “Đúng, nhưng có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên là có vấn đề.” Hồ Hóa Vũ cau mày, trịnh trọng nói: “Trước kia, ngoài sự tin tưởng, ta cũng cảm thấy ông ta sẽ không làm ra chuyện gì. Nhưng những năm gần đây, những gì mà ông ta làm rất khác thường, nãi nãi cũng trở nên cảnh giác ông ta hơn. Tuy nhiên, vào lúc này, bệnh tình của nãi nãi và em gái bỗng nhiên tăng thêm, không thể không dựa vào thuốc của ông ta để kéo dài tính mạng.”
“Vậy tại sao ngươi còn dám bất kính với Tào lão tiên sinh như thế?” Hồ phu nhân hoàn toàn không cách nào lý giải logic của Hồ Hóa Vũ: “Không phải ngươi nên lấy lòng ông ấy sao? Đắc tội Tào lão tiên sinh, về sau lão thái thái và Xuân Vũ biết phải làm sao?”
“Vấn đề nằm ở chỗ đó.” Hồ Hóa Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tào Trị Bản: “Ta muốn hỏi Tào gia gia một chút, không, vẫn nên gọi ngươi là Tào y sư phù hợp hơn, vì sao mỗi lần nãi nãi ta và Xuân Vũ uống thuốc của ngươi thì giảm đau, nhưng cũng đều phát tác một cách có định kỳ như vậy?”
Hồ phu nhân sửng sốt, lập tức phản bác: “Điều này không phải nói rõ thuốc của Tào lão tiên sinh có tác dụng. Nếu không, lão thái thái và Xuân Vũ đã đau đến chết rồi.”
A Cửu thản nhiên hỏi: “Vậy ngươi có nghĩ đến cũng bởi vì ông ta đã chữa nên bọn họ mới đau không?”
“Không thể nào.” Hồ phu nhân không cách nào tiếp thu được suy đoán này: “Tại sao Tào lão tiên sinh lại muốn làm như vậy? Ông ấy làm như vậy, ngoại trừ đắc tội Hồ gia thì không có bất kỳ chỗ tốt nào.”
Tào Trị Bản cũng cười lạnh không thôi: “Nghĩ không ra lão phu một lòng suy nghĩ cho Hồ gia, dốc hết tâm huyết luyện chế thuốc, nhưng đổi lại là cách cư xử như thế, thật khiến người ta phải thất vọng mà.”
“Ta nhớ ngươi đã nói bệnh này không ai có thể trị, không thuốc nào có thể chữa, chỉ có thuốc của ngươi mới có thể làm giảm…”
Lãnh mâu Hồ Hóa Vũ lại càng lạnh hơn: “Nhưng vừa rồi Hạ Thiên có nói em gái ta hoàn toàn không có bệnh, hơn nữa còn dễ dàng chữa khỏi cho em gái ta, vậy ta có lý do hoài nghi sự chẩn đoán của ngươi. Còn nữa, thuốc này của ngươi dùng để làm gì?”
“Tốt tốt tốt, ngươi cũng dám phỉ báng lão phu như thế.” Tào Trị Bản đột nhiên biến sắc, hiển nhiên tức không ít, bờ môi phát run, lập tức vung tay đứng dậy, nói với cháu trai của mình: “Nếu đã như vậy, Lương nhi, chúng ta đi, để Hồ lão thái thái còn có nữ oa này đau đến chết đi.”
“Người đâu, mau cản bọn họ lại.” Hồ Hóa Vũ quát lạnh một tiếng, mấy chục bảo an từ ngoài cửa xông vào, bao vây hai ông cháu Tào Trị Bản.
Tào Trị Bản quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hồ Hóa Vũ: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết hai ông cháu ta diệt khẩu sao?”
“Làm việc trái với lương tâm là các ngươi, ta diệt cái gì chứ?” Hồ Hóa Vũ hừ lạnh, vung tay lên cho người bắt bọn họ lại: “Hôm nay, nếu ngươi không giải thích cho rõ ràng, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này.”
Tào Trị Bản giận quá hóa cười, chỉ vào Hồ Hóa Vũ: “Được, được, giao tình mấy chục năm của hai nhà Tào Hồ còn không sánh bằng một tiểu tử miệng còn hôi sữa thuận miệng nói mấy câu. Lão phu xem như mở rộng tầm mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận